“Vẫn còn đang ngủ, chúng ta đi ra ngoài trước đi.”
Trong phòng nghỉ này có hơi nóng, nóng đến nỗi Thẩm Hạ Lan đổ hết mồ hôi, Diệp Ân Tuấn sợ cô đi ra ngoài bị gió lạnh thổi vào sẽ bị cảm.
Hai người đi ra ngoài phòng nghỉ, đi đến hành lang ở bên ngoài, liền nhìn thấy phong cảnh non xanh nước biếc.
Thẩm Hạ Lan hít vào một hơi thật dài: “Không khí ở Hải Thành của chúng ta đã tốt rồi, nhưng mà xem ra vẫn còn kém hơn so với trên núi.”
“Đó là điều đương nhiên, ở trên núi có nhiều cây cối như thế, là một nơi có oxy tự nhiên, cho dù không khí ở Hải Thành có tốt đi nữa, nhưng mà ngày nào cũng có khói bụi nối đuôi nhau, kiểu gì cũng sẽ bị ô nhiễm không khí, chúng ta ở đây thêm hai ngày nữa nha?”
Diệp Ân Tuấn hỏi thăm ý kiến của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan liền vội vàng gật đầu, cô nói: “Được chứ, dù sao thì chúng ta cũng không cần phải gấp gáp, không khí ở nơi đây tốt như thế, em còn muốn ở lại đây. Nhưng mà ở chỗ núi sâu này lại không có chỗ dừng chân hả? Em thấy ở đây cũng không có khách sạn hay quán trọ gì hết, cùng lắm thì chỉ là suối nước nóng, chẳng lẽ chúng ta phải ở trong suối nước nóng hai ngày hả?”
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Tạm thời phải giữ bí mật.”
“Xí!”
Thẩm Hạ Lan hừ nhẹ một tiếng, rồi lại hít vào một hơi thật dài.
Bầu không khí nhẹ nhàng khoan khoái làm cho lòng người dễ chịu.
Bọn nhỏ Diệp Minh Triết ngủ một hồi, cũng đã thức dậy, lúc đi tản bộ thì vừa hay nhìn thấy Thẩm Hạ Lan với Diệp Ân Tuấn vừa nói vừa cười ở bên ngoài.
Lúc này, giữa hàng lông mày của lão Diệp đều là sự cưng chiều, cảm giác lạnh lùng ở trên người cũng đã tản đi không còn hình bóng. Bọn họ giống như là chàng trai cô gái trẻ tuổi đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, trong mắt cả hai chỉ có nhau, để cho Diệp Minh Triết cảm thấy ba người bọn nó giống như là ba bóng đèn vô cùng lớn.
“Anh ơi, anh đang nhìn cái gì vậy?”
Diệp Nghê Nghê nhô cái đầu ra từ phía sau, lại bị Diệp Minh Triết trực tiếp đè trở về.
“Anh làm gì vậy, anh làm rối tóc của em này.”
Diệp Nghê Nghê phản kháng, lại nhìn thấy Diệp Minh Triết xoay người lại, lạnh lùng nói: “Chơi ăn gà với em này, chơi không?”
“Anh nghiêm túc hả?”
Diệp Nghê Nghê hoàn toàn bất ngờ, lập tức trưng ra một gương mặt tươi cười, nụ cười có chút đắc ý.
Diệp Minh Triết nhìn dáng vẻ của em gái mình như thế, không khỏi cười nói: “Ý em là không chơi hả? Vậy anh đi..."
“Ai nói không chơi chứ, anh, chơi hai ván thôi.”
Diệp Nghê Nghê lấy lòng lắc lắc cánh tay của Diệp Minh Triết.
Diệp Minh Triết nhếch môi, cười nói: “Phải xem thực lực của em đã.”
“Đảm bảo sẽ không để cho anh phải thất vọng, nào, chơi thôi.”
Diệp Tranh nhìn thấy hai đứa như thế này, không khỏi ngây ra một lúc.
“Hai em làm gì vậy?”