“Vậy sao cô vẫn đồng ý?”
“Tôi có thể dạy cô làm”
Dao Lạc nhìn Thẩm Hạ Lan với đôi mắt lấp lánh.
Thẩm Hạ Lan sững sờ trong giây lát.
Trận pháp của nhà họ Lâm không được truyền bá cho người ngoài, cũng vì thế mà nhà họ Lâm rất được coi trọng, nhưng bây giờ Dao Lạc lại bảo cô ấy sẽ dạy cô trận pháp?
Thẩm Hạ Lan cực kỳ ngạc nhiên.
“Dao Lạc, cô đang đùa tôi à?”
“Không hề”
Dao Lạc lắc đầu buồn bã nói: “Do trận pháp của nhà họ Lâm không truyền bá cho người ngoài nên mới dẫn tới hoạ diệt môn. Nhiều khi tôi nghĩ, nếu nhà họ Lâm truyền trận pháp ra thì có phải người nhà tôi sẽ không chết không? Nhưng nghĩ lại lần nữa, nếu ai cũng biết, vậy thì trận pháp còn có ý nghĩa gì nữa? Cho nên tôi cũng đã nghĩ kỹ rồi, cậu Hàn tin tưởng mọi người, bọn cô là người thân của anh ấy, tôi tin cô sẽ không làm hại anh ấy. Mà cô cũng sẽ không lợi dụng nó cho các mục đích xấu, đúng chứ?”
Trong mắt Dao Lạc đầy sự tin tưởng.
Thẩm Hạ Lan biết rằng trong quá trình trưởng thành của Dao Lạc, hai từ tin tưởng hiếm có và đáng quý như thế nào. Điều quan trọng nhất là thời gian họ quen biết nhau không lâu. Dao Lạc lại đối xử với cô như vậy, điều này cho thấy tình cảm của cô ấy dành cho Hàn Hi Thần sâu sắc đến nhường nào. .
Lúc này, Thẩm Hạ Lan thực sự hy vọng rằng Hàn Hi Thần và Phương Nghị sẽ không có bất kỳ mối quan hệ cha con nào.
“Đúng vậy, tôi hứa với cô sẽ không bao giờ dùng nó để làm việc ác, tuyệt đối không bôi nhọ nhà họ Lâm.”
Thẩm Hạ Lan nghiêm túc nói.
Cuối cùng Dao Lạc cũng mỉm cười. Cô ấy cười rất đẹp, khiến ai cũng cảm thấy dễ chịu.
“Vậy thì tốt rồi, cô lại đây, tôi nói khẩu quyết cho cô.”
Thẩm Hạ Lan ghé vào bên tai Dao Lạc, nghe cô thì thầm, âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Sau khi Dao Lạc nói xong, Thần Hạ Lan đã thực hiện một lần trước mặt cô ấy, tuy rằng có hơi trúc trắc, nhưng vẫn có chút tác dụng, nhưng không đủ để đạt được hiệu quả như mong đợi.
“Bọn họ lên núi, chúng ta tranh thủ thời gian này luyện thêm.”
Dao Lạc có hơi nghiêm khắc.
Thẩm Hạ Lan tập đi tập lại nhiều lần, Dao Lạc cũng hướng dẫn và sửa đi sửa lại nhiều lần.
Sau khi nhóm Diệp Ân Tuấn ở phía trước điểm số xong xuôi thì chuẩn bị khởi hành, anh ta liếc nhìn Thẩm Hạ Lan ở phía sau với vẻ lo lắng.
Trạm Dực trầm giọng nói: “Đừng lo lắng, tôi đã phái một đội bí mật bảo vệ bọn họ, sẽ không sao đâu.”
“Ừ.”
Diệp Ân Tuấn gật đầu và quay người đi.
Với mệnh lệnh của Trạm Dực, mọi người bắt đầu lên đường, nhiệm vụ lần này chính thức bắt đầu.
Thẩm Hạ Lan đi sau để chăm sóc Dao Lạc, cả hai vừa đi vừa thảo luận về trận pháp.
Đội ngũ đã đi bộ khoảng nửa tiếng đồng hồ, cho đến khi tới ngọn núi sau Trương Gia Trại.
Thẩm Hạ Lan dừng một chút, có hơi nghi hoặc hỏi: “Sao lại quay lại Trương Gia Trại rồi?”
“Trương Gia Trại là mắt trận. Ngoại trừ đi từ đây vào, ngoài ra không có con đường nào khác có thể tiến vào mạch khoáng, và mặc dù mạch quặng này trải dài và rộng, nhưng có một điểm rất kỳ lạ. Mạch khoáng là mạch một chiều, cũng có thể nói từ lối vào Trương Gia Trại khai thác về phía Nam, nếu muốn cắt từ ở giữa thì cơ bản không tìm thấy tiêu điểm. Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy mạch khoáng lạ như thế này.”
Dao Lạc đã nghiên cứu về mạch khoáng này trong hai ngày qua, cô không biết tại sao Phương Nghị và những người khác lại nhìn chằm chằm vào Trương Gia Trại, cô cứ nghĩ nếu đã là mạch khoáng thì vô đường nào mà chẳng được? Nhưng càng nghiên cứu, Dao Lạc lại càng ngạc nhiên và hiểu ngay lý do tại sao Phương Nghị lại trì trệ ở đây suốt 30 năm.
Thẩm Hạ Lan sau khi nghe xong cảm thấy khá thần kỳ, còn định hỏi thêm gì đó, nhưng lúc này cả đội đã dừng lại.