“Muộn rồi!”
Câu nói của Diệp Ân Tuấn đã phán thẳng tội chết cho Đường Trình Siêu.
Mắt thấy Đường Trình Siêu sắp cắn lưỡi tự sát, Diệp Ân Tuấn lạnh nhạt nói: “Nếu anh chết rồi, tôi sẽ bán mẹ anh đến Đông Nam Á, mặc dù mẹ anh già rồi, nhưng cũng có thể kiếm được chút ít, tôi nghĩ sẽ có thích bà ấy.”
Câu nói của Diệp Ân Tuấn đã kịp thời ngăn cản hành động tự sát của Đường Trình Siêu.
Anh ta hung hăng lườm Diệp Ân Tuấn, giận dữ nói: “Diệp Ân Tuấn, anh là đàn ông con trai mà đi làm khó một người phụ nữ thì có tài cán gì?”
“Đúng vậy, anh cũng là đàn ông con trai, bá chủ một phương, nhưng luôn muốn làm khó vợ tôi thì có tài cán gì? Tôi tưởng anh định chọc giận tôi, rồi quyết đấu một trận với tôi? Nếu đã như thế, thì tôi đâu cần bận tâm là dùng thủ đoạn bỉ ổi nào, chỉ cần có thể khiến anh sống không bằng chết, tôi có làm tiểu nhân cũng chẳng sao. Đến tôi còn không nỡ tổn thương người phụ nữ của tôi, mà anh dám nhiều lần xuống tay với cô ấy, Đường Trình Siêu, anh thật sự cho rằng tôi hết cách với anh à? Có giỏi thì anh tuyệt tình với tất cả mọi người, loại sạch điểm yếu của mình đi, nhưng dù là vậy, tôi vẫn có cách khiến anh sống không bằng chết. Anh biết gì chưa? Đôi lúc máu Lam Thần thật sự có thể làm người chết sống lại, anh có muốn thử chút không?”
Giờ Diệp Ân Tuấn như quỷ Satan đến từ địa ngục, làm người khác không rét mà run.
Đường Trình Siêu thật sự hối hận rồi.
Anh hối hận vì đã trêu chọc ác ma này.
Anh từng cho rằng mình là người có thể phân cao thấp với Diệp Ân Tuấn, từng cảm thấy mình không thua kém gì anh ta, nhưng giờ, không nói chuyện gì khác, mà chỉ nói về độ tàn nhẫn, anh đã không bằng người ta rồi.
Sao anh có thể không có điểm yếu nào chứ?
Anh đâu thể tuyệt tình với mẹ anh được?
Mẹ anh từng vì anh mà chịu oan ức như thế, giờ anh đâu thể để mẹ anh sống trong địa ngục lần nữa?
“Diệp Ân Tuấn, tôi thua rồi, xin cậu hãy tha cho mẹ tôi!”
“Tôi nói rồi, muộn rồi.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.
Đường Trình Siêu khàn giọng hét: “Diệp Ân Tuấn, coi như tôi cầu xin anh được không? Anh muốn xử tôi thế nào cũng đươc, nhưng anh đừng động đến mẹ tôi.”
“Lúc anh động đến Thẩm Hạ Lan có từng nghĩ đến ngày này không?”
Dứt lời, Diệp Ân Tuấn liền đi ra ngoài.
Lam Thần luôn đứng ngoài cửa.
Thấy Diệp Ân Tuấn ra ngoài, Lam Thần nhìn anh nói: “Bà cụ Đường muốn gặp anh.”
“Tôi không gặp, giờ bà ta lấy tư cách gì mà đòi gặp tôi?”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn xoay người rời đi.
Anh phải tới thăm Thẩm Hạ Lan.
Không biết Thẩm Hạ Lan đã tỉnh lại chưa?
Diệp Ân Tuấn sải bước quay về phòng bệnh, Thẩm Hạ Lan vẫn đang ngủ, Khương Hiểu đang tỉ mỉ lau mặt cho cô.
Anh nhẹ nhàng đi tới bên cô, khẽ nói: “Cô để tôi làm cho.”
Khương Hiểu sửng sốt, nhưng vẫn nhanh chóng đưa khăn cho Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn ngồi xuống, vừa lau tay cho Thẩm Hạ Lan vừa nói: “Hạ Lan, em ngủ lâu rồi đấy, em mau tỉnh lại đi, có phải em đang trách anh đúng không? Trách anh không thể mau chóng tìm ra em, trách anh đã thất hứa, còn để em gặp nguy hiểm, chịu tổn thương lớn như vậy? Anh xin lỗi, là do anh quá bất tài, đôi lúc anh thật sự nghi ngờ mình, rốt cuộc anh giữ em bên cạnh là đúng hay sai, nhưng vừa nghĩ tới việc em sắp rời xa anh, anh lại cực kỳ đau lòng, em cho anh một cơ hội nữa, được không? Chỉ cần em tỉnh lại, em muốn đánh muốn mắng anh thế nào cũng được, nhưng đừng phớt lờ anh, em biết không? Em mà phớt lờ anh, anh sẽ cảm thấy mình chẳng còn ý nghĩa gì để sống tiếp nữa.”
Giọng điệu anh cực kỳ dịu dàng, giọng nói từ tính thâm tình chân thành đó, làm Khương Hiểu đang đứng bên cạnh nhất thời cảm thấy mình chỉ là bóng đèn khi đứng ở đây.
Bầu không khí giữa hai người như tự nhiên mà thành, không ai có thể chen vào được.
Khương Hiểu lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, lúc đóng cửa lại, bỗng đụng phải Lam Thần đang đi tới.
Hơi thở lạnh lùng và khuôn mặt cực kỳ điển trai của Lam Thần, đã làm Khương Hiểu nhất thời thất thần.
Đẹp quá!
Cô chưa từng nhìn thấy người nào đẹp như vậy.
Anh mang nét đẹp phi giới tính.
Lam Thần khẽ nhíu mày, sát khí trên người nhanh chóng khuếch tán.
Khương Hiểu không khỏi rùng mình, nhanh chống khôi phục lý trí.
“Cô là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?”
Lam Thần kéo tay Khương Hiểu.
Tay anh rất lạnh, nhưng lại làm Khương Hiểu cực kỳ si mê.
Ngón tay anh thật thon dài.
“Tôi là y tá riêng được anh Diệp mời tới, tên là Khương Hiểu.”
Giọng nói Khương Hiểu hơi run rẩy, cô nhận ra giọng nói Lam Thần dễ nghe đến mức làm người khác muốn rụng tim.
Sắc mặt Lam Thần càng lạnh lẽo.
“Cô nên quản tốt ánh mắt của mình, lo mà làm tốt chuyện của cô đi.”
Dứt lời, Lam Thần bỗng hất tay Khương Hiểu ra.
Khương Hiểu chỉ cảm thấy mu bàn tay mình lạnh lẽo, tay Lam Thần vừa rời đi, hình như trái tim cô cũng mất theo.
Đây có thể xem là vừa gặp đã yêu không?
Khương Hiểu không biết, cô chỉ biết tim mình đang đập thình thịch.
Lam Thần nhìn vào trong, thấy Diệp Ân Tuấn đang độc thoại với Thẩm Hạ Lan thì vẻ mặt hơi ảm đạm, rồi xoay người định rời đi, nhưng bị Khương Hiểu cản đường.
“Cô còn chuyện gì nữa?”
“Anh tên gì?”
Mắt Khương Hiểu đều là ánh sao, làm Lam Thần không khỏi nhíu mày.
“Tránh ra.”
Anh định đẩy Khương Hiểu ra, nhưng bị cô giữ chặt cổ tay.
“Anh nói cho tôi biết tên của anh thì tôi sẽ đi.”
Khương Hiểu không hề bị Lam Thần dọa sợ, ngược lại còn cảm thấy anh rất ngầu và đẹp trai.
Lam Thần ngẩn người, như thể nhìn thấy bóng dáng Phương Đình từ trên người Khương Hiểu.
Anh cũng từng xa cách người khác như thế, nhưng Phương Đình vẫn nắm chặt tay anh không chịu buông ra như Khương Hiểu, còn cực kỳ vô lại nói “Anh nói cho tôi biết anh tên gì, thì tôi sẽ để anh đi.”
Giờ gặp lại cảnh tượng như vậy, nhưng anh không còn nhìn thấy Phương Đình nữa, trong lòng Lam Thần bỗng đau khổ.
“Tránh ra.”
“Tôi không tránh.”
Thật ra Khương Hiểu cũng hơi sợ, nhưng cô không biết tại sao cô lại không buông tay Lam Thần ra.
Lam Thần bỗng rút tay về, cả người Khương Hiểu lảo đảo về phía trước, vốn tưởng rằng Lam Thần sẽ giữ cô lại, ai ngờ anh nghiêng người né tránh, làm cô ngã nhào xuống sàn.
“Úi cha!”
Khương Hiểu đau đến mức sắp chảy nước mắt, thấy Lam Thần rời đi không thèm ngoảnh mặt lại, mặc dù hơi tủi thân, nhưng cô lại hơi không cam tâm.
Người đàn ông này thật sự chán ghét cô đến thế ư? Thật mất phong độ! Nhưng cô thích người như vậy, làm sao đây?
Khương Hiểu nhìn theo bóng lưng rời đi của Lam Thần, rồi nở nụ cười ngốc nghếch.
Trong phòng Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn không hề hay biết chuyện gì cả, anh vẫn đang tiếp tục luyên thuyên.
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy có người đang nói bên tai, giọng anh rất dịu dàng, nhưng hơi quấy nhiễu giấc mộng.
Cô muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt quá nặng, định đuổi người bên cạnh đi, nhưng cánh tay như đổ chì, không thể nào nhấc lên được.
Thẩm Hạ Lan vùng vẫy, không dễ gì mới mở được một mắt, nhưng lại bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ.
Diệp Ân Tuấn đang khóc.
Thẩm Hạ Lan tưởng mình chưa tỉnh giấc, nên vội nhắm mắt lại, đến khi mở ra thì thấy Diệp Ân Tuấn vẫn cúi đầu, nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay cô, làm cô hơi bỏng rát khó chịu.
“Hạ Lan, em đừng ngủ nữa được không? Em hãy tỉnh dậy đi!”
Thẩm Hạ Lan bỗng cực kỳ khó chịu.
Ký ức ngắn ngủi bỗng ùa đến như biển động.
Cô nhớ lại mọi chuyện rồi.
Trước khi chìm vào hôn mê trong kho lạnh, cô đã nghĩ đến nếu cô thật sự chết đi, liệu Diệp Ân Tuấn có đau buồn không, nhưng không đến nỗi chấn động và đau khổ như giờ.
Cô chưa từng nghĩ Diệp Ân Tuấn sẽ rơi lệ vì cô.
Mắt Thẩm Hạ Lan hơi ươn ướt.
Cô khẽ cử động ngón tay.
Diệp Ân Tuấn bỗng sửng sốt, vội ngẩng đầu nhìn cô, thấy Thẩm Hạ Lan đang nhìn anh khẽ cười, thì ngẩn người, không biết phải làm thế nào.
“Sao thế?”
Thẩm Hạ Lan mở miệng hỏi, nhưng cổ họng cô như bị lửa thiêu đốt, giọng nói càng như chiêng vỡ.
Mắt Diệp Ân Tuấn bỗng ươn ướt.
“Em đừng nói gì cả, để anh đi rót nước cho em.”
Diệp Ân Tuấn vội nhấn chuông khẩn cấp, rồi rót cho Thẩm Hạ Lan một ly nước, nhẹ nhàng dìu cô ngồi dậy, nửa ôm vào lòng, rồi mới đưa cốc nước tới bên miệng.
Thẩm Hạ Lan uống một hớp nước mới cảm thấy cổ họng đỡ hơn rất nhiều.
Cả người cô yếu ớt, khẽ tựa vào ngực Diệp Ân Tuấn, rồi ngửi mùi hương riêng biệt trên người anh, khẽ nói: “Em xin lỗi, vì đã để anh lo lắng, là do em không tốt, không nghe lời anh, nên mới tạo cơ hội để Đường Trình Siêu lợi dụng, anh đừng tự trách mình, có những chuyện con người không thể ngăn cản được, em tin anh nhất định có thể tìm được em.”
“Em đừng nói nữa, giờ em phải nghỉ ngơi thật tốt, em đã ở trong kho lạnh quá lâu, em cảm thấy cơ thể thế nào? Tay chân có chỗ nào không thoải mái không?”
Diệp Ân Tuấn tưởng khi Thẩm Hạ Lan tỉnh lại sẽ mắng hoặc đánh anh một trận, nhưng giờ cô không những không làm thế, mà còn an ủi anh, càng làm anh cảm thấy khó chịu.
Thẩm Hạ Lan nghe Diệp Ân Tuấn hỏi thế mới cảm thấy cơ thể hơi khó chịu.
“Người em rất ngứa, cánh tay, lòng bàn chân, bàn tay, dường như cả người đều đang ngứa.”
Thẩm Hạ Lan vặn người, vẫn chưa thích ứng cho lắm.
Diệp Ân Tuấn đau lòng nói: “Em bị đông cứng, tất nhiên sẽ gây ra ngứa, lát nữa bác sĩ tới, anh sẽ bảo bọn họ kiểm tra xem cơ thể em thế nào, nếu không sao thì em cứ thả lỏng một chút.”
Anh định mỉm cười với Thẩm Hạ Lan, nhưng không thể nào làm được.
Thẩm Hạ Lan gật đầu, chợt nhớ ra điều gì đó, nên nắm chặt cổ tay Diệp Ân Tuấn hỏi: “Còn đứa bé? Con chúng ta thế nào rồi? Nơi đó lạnh như vậy, em thật sự rất cẩn thận bảo vệ đứa bé, nhưng em...”
“Em đừng lo, Hạ Lan, đứa bé không sao.”
Diệp Ân Tuấn bội nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan, an ủi cô.
“Anh đừng lừa em, em biết, nơi đó lạnh như vậy, với trạng thái cơ thể em, chắc chắn đứa bé đã mất rồi đúng không?”
Vừa nghĩ tới mình cực kỳ khổ sở mới có được đứa bé, nhưng vì sự bất cẩn của cô mà làm mất đứa bé, Thẩm Hạ Lan hận không thể tát mình hai cái.
Sao cô có thể tùy hứng, không cẩn thận như vậy?
Rõ ràng Diệp Ân Tuấn đã dặn cô phải ở bên Lam Thần, tại sao cô lại một mình hành động? Giờ đứa bé mất rồi, cô phải làm sao đây?
Nghĩ tới lần trước vì chuyện đứa bé mà Diệp Ân Tuấn khổ sở như vậy, Thẩm Hạ Lan nhất thời bật khóc.
“Em xin lỗi, thật sự xin lỗi anh, đều tại em không tốt, không bảo vệ được đứa bé, chuyện này đều là lỗi của em.”
Cô bỗng bật khóc làm Diệp Ân Tuấn nhất thời hoảng loạn.