Cục Cưng Có Chiêu
CHƯƠNG 149: TỔNG GIÁM ĐỐC DIỆP NÓI NGÀI ẤY PHẢI DƯỠNG THƯƠNG
Thẩm Hạ Lan bị Hoắc Chấn Đình cười như thế, càng cảm thấy không có chỗ dung thân.
Trên đời này làm gì có đứa con trai nào như vậy chứ!
“Cậu Hoắc, anh đừng để ý. Minh Triết bị tôi chiều hư rồi.”
“Không sao, tôi rất thích cậu bé. Có thời gian, tôi sẽ qua tìm cậu bé chơi, cô Thẩm không ngại chứ?”
Hoắc Chấn Đình mỉm cười hỏi.
Thẩm Hạ Lan có thể nói là mình ngại được sao?
Chẳng lẽ mình ngại thì Hoắc Chấn Đình sẽ không tiếp tục qua lại với Thẩm Minh Triết à? Hơn nữa Hoắc Chấn Đình còn giúp mình chuyện lớn như vậy.
Thẩm Hạ Lan tất nhiên không có thể từ chối, có chút xấu hổ khẽ gật đầu.
“Tốt rồi, ở đây cứ giao cho tôi là được. Trước mắt nhiệm vụ của các cô là quay về xem rốt cuộc là ai trong nhà cũ của nhà họ Diệp hạ độc Diệp Tranh. Nếu cần tôi giúp đỡ bên phía Cục cảnh sát thì cứ việc lên tiếng, đừng khách sáo với tôi.”
Nghe được lời Hoắc Chấn Đình nói, Thẩm Hạ Lan chỉ có thể cười khẽ.
Cô vốn thật sự không muốn khách sáo, nhưng bây giờ bị Thẩm Minh Triết làm ầm ĩ như vậy, cô có thể không khách sáo sao?
Thẩm Hạ Lan lúng túng cười, muốn nhanh chóng rời đi cùng Tống Đình.
Tống Đình thở hổn hển nói: “Mợ chủ, cô đừng nghe cậu Hoắc nói. So với tổng giám đốc Diệp, cậu Hoắc căn bản không đủ tư cách đâu.”
Thẩm Hạ Lan dừng lại, nhớ tới Diệp Ân Tuấn lại thấy trong lòng đau đớn.
“Thật sao? Ít nhất cậu Hoắc đang theo đuổi tôi, còn tổng giám đốc Diệp nhà các anh lại đang trốn tránh tôi.”
Những lời này lập tức chặn họng Tống Đình.
Anh ta phiền muộn gãi sau gáy, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Ân Tuấn.
“Tổng giám đốc Diệp, nếu ngài thật sự không ra, mợ chủ sẽ bị cậu Hoắc cướp đi mất đấy. Cậu chủ Minh Triết cũng nói coi trọng cậu Hoắc theo đuổi mợ chủ, hơn nữa cậu chủ Minh Triết còn gọi cậu Hoắc là lão Hoắc đấy.”
Con ngươi của Diệp Ân Tuấn chợt tối lại.
“Liên quan gì đến nhà họ Hoắc chứ?”
“Cậu Hoắc vận dụng phòng bệnh bí mật của nhà họ Hoắc cho cậu chủ Diệp Tranh dưỡng bệnh. Bác sĩ nói cậu chủ Diệp Tranh cần thay máu, nhưng thứ nhất là bây giờ máu trong kho máu không đủ. Thứ hai bây giờ sức khỏe của cậu chủ Diệp Tranh cũng không cho phép, chỉ có thể tạm thời điều dưỡng đã.”
Nghe Tống Đình nói vậy, sắc mặt Diệp Ân Tuấn đặc biệt khó coi.
“Minh Triết thế nào?”
“Cậu chủ Minh Triết không sao, có thể bọn họ còn chưa kịp ra tay. Cậu chủ Minh Triết ở lại cùng cậu chủ Diệp Tranh.”
Diệp Ân Tuấn nhíu mày. Xảy ra chuyện như vậy, đáng lẽ anh phải đứng ra, nhưng anh còn chưa chuẩn bị xong tâm lý phải đối diện với Thẩm Hạ Lan vào lúc này.
“Vận dụng tất cả lực lượng của nhà họ Diệp bảo vệ bọn họ. Cần phải điều tra ra là ai ra tay.”
“Vâng.”
Sau khi Tống Đình cúp máy mới phát hiện Thẩm Hạ Lan đã lên xe, đồng thời nhìn anh ta qua cửa sổ xe.
“Anh nói chuyện điện thoại xong rồi à? Bao giờ thì anh ấy mới về?”
Tống Đình hơi xoắn xuýt nói: “Tổng giám đốc Diệp nói ngài ấy phải dưỡng thương.”
“Cứ dưỡng thương đi.”
Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút tức giận.
Người đàn ông này đúng là càng lúc càng kỳ quái.
Cô lại không tin Diệp Ân Tuấn thật sự ngồi yên.
Nhưng vì giận dỗi với cô mà xảy ra chuyện lớn như vậy cũng có thể dưỡng thương được à?
Thẩm Hạ Lan xoay xe cửa sổ lên, lạnh lùng nói: “Về nhà.”
Tống Đình cảm thấy mình đúng là một cái nhân bánh kẹp thịt. Nhưng bây giờ anh ta có thể nói gì chứ? Nói không tốt trong ngoài đều không phải là người. Anh ta chỉ có thể nhanh chóng lên xe, khởi động xe trở lại nhà họ Diệp.
Người nhà họ Diệp không có gì thay đổi.
Chị Lưu thấy Thẩm Hạ Lan trở về, khẽ nói: “Cô Thẩm, sau khi cô đi, thím Trương gọi điện thoại tới tìm thím Triệu giúp việc trong phòng bếp.”
Thẩm Hạ Lan nhíu mày.
“Thím Triệu là do ai thuê vào? Vào lúc nào?”
“Ba năm trước, do thím Trương thuê vào.”
“Thím Trương…”
Thẩm Hạ Lan nhắc lại cái tên này, trong lòng có phần không chắc chắn lắm.
Thím Trương rất tốt với Diệp Ân Tuấn, tốt đến mức có thể lấy mọi thứ của mình đưa qua. Mà Diệp Tranh là đầu quả tim của Diệp Ân Tuấn. Bà ta sẽ thật sự ra tay với Diệp Tranh sao?
Nếu bà ta ra tay với Thẩm Minh Triết còn nói được. Nhưng bác sĩ nói độc tố trong cơ thể Diệp Tranh đã có ít nhất hai năm, chẳng lẽ là người khác?
Chỉ là tại sao lại đúng lúc như vậy?
Thím Trương lại gọi điện thoại tới vào lúc này chứ?
“Nói gì? Có nghe được không?”
Chị Lưu lắc đầu nói: “Tôi không dám tới quá gần, chỉ nghe được bà ta gọi một tiếng thím Trương, cái khác thì tôi không biết.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy dường như có sương mù dày đặc quấn quanh chuyện này.
“Tạm thời cứ nấu cơm trước đã, án binh bất động, để ý mật thiết hành động của thím Triệu cho tôi.”
“Được, cô Thẩm.”
Chị Lưu nhanh chóng rời đi.
Tống Đình khẽ hỏi: “Mợ chủ, cô nghi ngờ thím Triệu à? Hay là thím Trương?”
“Thím Trương đâu?”
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới phát hiện, cô căn bản không thấy bóng dáng của thím Trương.
Từ chuyện trước đó thím Trương gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn, bà ta chắc chắn còn ở Hải Thành.
Tống Đình im lặng một lát rồi nói rõ ràng với Thẩm hạ Lan về chuyện thím Trương vu oan hãm hại Thẩm Minh Triết thế nào, lại bị Diệp Ân Tuấn đuổi đi ra sao, thậm chí cả chuyện đụng đầu tự sát.
Thẩm Hạ Lan không ngờ dưới tình huống mình không biết, Thẩm Minh Triết lại phải chịu uất ức lớn như vậy. Mà Diệp Ân Tuấn lại vì hai mẹ con bọn họ lại đuổi thím Trương đi.
Nói không cảm động là giả, nhưng càng cảm động, trong lòng lại càng khó chịu.
Thẩm Hạ Lan đứng dậy và đi lên tầng.
Tống Đình thấy tâm trạng của cô không tốt, cũng không đuổi theo nữa, chỉ bảo người ta chuẩn bị cơm tối.
Thẩm Hạ Lan ngồi ở trên giường trong phòng ngủ, trong đầu hiện ra tất cả những gi mình và Diệp Ân Tuấn đã làm ở trong căn phòng này.
Bọn họ đã từng là người thân thiết nhất trên thế giới, là người muốn nắm tay nhau suốt đời này, nhưng bây giờ lại ầm ĩ thành như vậy.
Thẩm Hạ Lan biết mình không nên gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn, hơn nữa cô cũng không thấy mình có thể gọi được.
Diệp Ân Tuấn đã kéo số của cô vào sổ đen, không phải sao?
Chỉ là cô vẫn bất giác bấm số của Diệp Ân Tuấn.
Lần này, điện thoại lại đổ chuông rồi.
Thẩm Hạ Lan vội vàng ngắt cuộc gọi, nhưng lại cảm thấy mình có vấn đề.
Cô gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn không phải là vì nhớ anh à?
Sao bây giờ lại lập tức ngắt cuộc gọi chứ?
Diệp Ân Tuấn cũng đang cầm điện thoại nhìn. Trong điện thoại đều là ảnh của Thẩm Hạ Lan. Khi điện thoại đổ chuông, anh theo bản năng nghe máy, lại nghe được tiếng báo bận do đối phương ngắt cuộc gọi.
Anh liếc nhanh qua tên người gọi trên màn hình điện thoại, khi thấy là Thẩm Hạ Lan, con ngươi tối tăm không rõ, còn ánh lên vẻ đau đớn và khó chịu không sao tả xiết.
Người được phái tới Cục cảnh sát đã gọi về cho Diệp Ân Tuấn.
“Tổng giám đốc Diệp, có người đến Cục cảnh sát.”
“Ai?”
“Tống Khinh Dao.”
Diệp Ân Tuấn híp mắt lại, bên trong lóe lên sát ý.
“Quả nhiên mợ chủ đoán không sai. Cho dù không có chứng cứ, nhưng chuyện Diệp Tranh trúng độc và Tống Khinh Dao vẫn không thoát khỏi liên quan tới Sở Anh Lạc. Theo dõi cẩn thận cho tôi. Chỉ cần Tống Khinh Dao dẫn Sở Anh Lạc đi, lại lập tức bắt người lại cho tôi.”
“Vâng.”
Mặt khác, Tống Khinh Dao đi tới Cục cảnh sát. Cục trưởng tất nhiên không thể để cho bà ta gặp Sở Anh Lạc. Nhưng Tống Khinh Dao lại lấy ra một tờ giấy.
Lúc nhìn thấy tên trên giấy, trán cục trưởng toát mồ hôi.
“Vậy để tôi mở cửa cho bà.”
Cục trưởng dẫn Tống Khinh Dao tới phòng của Sở Anh Lạc.
Sở Anh Lạc giả ngây giả dại làm bản thân rất thảm. Tống Khinh Dao vừa nhìn đã suýt nữa không nhận ra được.
“Anh Lạc, sao con lại thành thế này chứ? Anh Lạc!”
Tống Khinh Dao vội vàng bước vào, ôm lấy Sở Anh Lạc.
Sở Anh Lạc thấy Tống Khinh Dao, không thể tiếp tục kìm nén òa khóc.
“Mẹ, mẹ tới cứu con sao? Mẹ mau dẫn con đi đi. Con không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa! Con không giả vờ được. Bọn họ tra tấn con, dùng dùi cui điện làm con đau đớn kêu gào. Mẹ, mẹ cứu con đi!”
Sở Anh Lạc khóc tới giàn giụa nước mắt, nước mũi, kể lể.
Tống Khinh Dao tức giận tới mức viền mắt cũng đỏ hoe.
“Đám trời đánh này, mẹ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng đâu. Nhưng bây giờ mẹ không thể dẫn con đi được. Anh Lạc, con hãy nghe mẹ nói, ngày mai sẽ để người vào làm kiểm tra cho con. Chỉ cần bác sĩ chứng minh con bị tâm thần, bất kể con làm gì, bọn họ đều không thể làm gì con được. Trước mắt, đây là cách duy nhất mà mẹ có thể cứu con.”
Lời Tống Khinh Dao nói làm Sở Anh Lạc sửng sốt.
“Diệp Tranh thì sao? Mẹ không nói với Diệp Tranh là con bị giam lại à? Mẹ không bảo nó đi cầu xin Diệp Ân Tuấn thả con ra ngoài sao? Mẹ, Diệp Ân Tuấn rất thích Diệp Tranh, quả thật xem Diệp Tranh như mạng của mình. Chỉ cần mẹ bảo Diệp Tranh đi mở miệng cầu xin anh ta, anh ta nhất định sẽ đồng ý.”
“Vô dụng thôi, mẹ căn bản không gặp được Diệp Tranh. Bảo vệ trong ngoài nhà cũ của nhà họ Diệp đã tăng thêm gấp ba lần. Mẹ muốn gặp được Diệp Tranh quả thật còn khó hơn cả lên trời. Mẹ vốn mua chuộc được một đám giúp việc nhà họ Diệp, bảo cô bỏ thuốc cho Diệp Tranh. Chỉ cần Diệp Tranh bị bệnh, bọn họ sẽ đưa Diệp Tranh ra ngoài chữa trị. Đến lúc đó mẹ lại có cơ hội gặp được Diệp Tranh. Chỉ là đã một ngày, nhà họ Diệp lại không hề có phản ứng gì. Cũng không biết Diệp Tranh bây giờ thế nào.”
Lời Tống Khinh Dao nói làm Sở Anh Lạc bỗng nhiên khẩn trương.
“Mẹ đã làm gì Diệp Tranh? Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi thôi! Mẹ, con mang thai mười tháng, thật vất vả mới có nó. Nó là người kế thừa của nhà họ Diệp! Sao mẹ có thể ra tay với nó chứ?”
“Đủ rồi! Con chỉ biết nó là con trai con, vậy con có biết con là con gái của mẹ không? Mẹ cũng cực khổ mang thai mười tháng mới sinh ra con. Mẹ làm sao có thể nhìn con chịu khổ ở đây được? Mấy ngày nay, mẹ ở bên ngoài bôn ba là vì ai hả? Còn không phải là vì con sao? Sở Anh Lạc, con nghe kỹ cho mẹ, Diệp Tranh chỉ là một đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ. Tạm thời không nói nó không phải là con trai ruột của Diệp Ân Tuấn, cho dù phải, bây giờ con trai Thẩm Hạ Lan trở về rồi, con nghĩ cán cân trong lòng Diệp Ân Tuấn sẽ nghiêng về phía ai? Diệp Tranh không thông minh, cũng không làm người ta yêu thích, năm năm qua cũng không thể khiến con ngồi lên được vị trí mợ chủ. Con thấy đứa con trai này của con còn có tác dụng gì nữa? Nó còn thân với Diệp Ân Tuấn hơn cả mẹ ruột là con đấu! Không thấy con nhiều ngày như vậy, con đã từng nghe nói Diệp Tranh đi tìm con chưa sao? Bây giờ không phải là lúc nghĩ xem Diệp Tranh thế nào, mà là lúc con phải suy nghĩ thật kỹ xem làm sao ra khỏi đây! Chỉ có ra khỏi đây, con mới có thể vẫn là mẹ của Diệp Tranh, vẫn là mẹ của người thừa kế nhà họ Diệp! Bằng không tất cả đều chỉ là lời nói suông thôi, con hiểu không?”
Tống Khinh Dao đẩy Sở Anh Lạc ra.
Sở Anh Lạc cảm thấy vô cùng bối rối.
Lúc trước cô ta cao ngạo như vậy, sao đột nhiên lại biến thành thế này chứ?
“Mẹ, con muốn ra khỏi đây, nhưng Diệp Tranh không thể có chuyện gì được. Nếu nó mà làm sao, con lại càng không có chỗ dựa nữa!”
“Điều này thì mẹ biết, con yên tâm đi, nhà họ Diệp nhà lớn nghiệp lớn, sẽ không để cho Diệp Tranh xảy ra chuyện đâu. Còn nữa, mẹ nghe nói Diệp Tranh rất thích Thẩm Minh Triết – con trai Thẩm Hạ Lan, luôn mồm nói xem nó là anh em, thậm chí cũng thích Thẩm Hạ Lan. Không ngờ con trai ngoan do con sinh ra lại thích đối thủ một mất một còn của con. Sở Anh Lạc, bình thường con dạy con trai con thế nào vậy? Con còn không ra, mẹ sợ con trai con sẽ đổi lại, gọi Thẩm Hạ Lan là mẹ đấy!”
“Không thể nào! Sẽ không như vậy đâu!”
Sở Anh Lạc chịu đả kích rất lớn, bắt đầu hét lên chói tai, nhưng cũng dẫn tới người bảo vệ bên ngoài.