“Làm sao mà có thể được?”
“Vậy tôi vì sao phải chịu ba roi của cô ta? Bà đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Thẩm Hạ Lan sau khi nói xong thật muốn nằm xuống.
Mẹ Thẩm không cam tâm tình nguyện, đang muốn chạy nhanh đến bên giường Thẩm Hạ Lan, nhưng cửa bên ngoài đột nhiên mở ra, Diệp Ân Tuấn không biết về từ lúc nào đang đứng ngoài cửa nhàn nhạt nhìn mẹ Thẩm.
“Bà muốn làm gì?”
Mẹ Thẩm đột nhiên dừng lại.
Ba ta không phải ngốc, bà ta đã sợ Diệp Ân Tuấn từ rất lâu rồi, cho dù Thẩm Hạ Lan chỉ có năm năm đó, Diệp Ân Tuấn đối với bọn họ rất tốt, nhưng bà ta vẫn sợ.
Bây giờ sau khi Thẩm Niệm Niệm đã làm quá nhiều chuyện gây thương tổn Thẩm Hạ Lan, mẹ Thẩm càng sợ hãi.
Bà ta run rẩy, muốn nói nhưng không thể nói được.
“Cút?!”
Diệp Ân Tuấn nói chuyện không chút khách khí.
Nếu người phụ nữ này vẫn đối xử với Thẩm Hạ Lan như con gái, anh sẽ không bao giờ nói với bà ta như vậy, nhưng đáng tiếc bây giờ bà ta không xứng.
Mẹ Thẩm rùng mình muốn nói gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Diệp Ân Tuấn đột nhiên không nói được lời nào. , Bà ta lầm lũi bước đi.
“Làm vệ sĩ kiểu gì vậy? Không muốn làm nữa sao?”
Diệp Ân Tuấn tức giận, định thay đổi người canh gác bên ngoài, nhưng bị Thẩm Hạ Lan ngăn lại.
“Em cố ý để bà ta vào.”
“Em không biết tình trạng của mình bây giờ là thế nào sao? Lỡ như bà ta làm gì em thì sao?”
Diệp Ân Tuấn vô cùng không đồng ý.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Không sao, em chỉ muốn xem bọn họ có thể làm gì khác. Không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này. Thật sự rất nhàm chán.”
Cô thở dài, lộ ra vài phần tiếc nuối, nhưng Diệp Ân Tuấn biết cô chỉ muốn dùng thái độ này để che giấu sự mất mát và thất vọng.
Diệp Ân Tuấn đi tới bên giường, ôm cô vào lòng, nhỏ giọng nói: “Em còn anh, còn mấy đứa nhỏ, vì chuyện này mà đau lòng thì thật ngốc.”
Trong lòng Thẩm Hạ Lan hơi chua xót, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống, nhưng cô kìm lại được.
“Ừm.”
Cô đưa tay ôm eo Diệp Ân Tuấn, nghẹn ngào nói: “Diệp Ân Tuấn, ôm em, em lạnh lắm.”
Diệp Ân Tuấn ôm chặt cô, sợ chạm vào vết thương của cô, lúc Thẩm Hạ Lan muốn nói gì đó đột nhiên cúi đầu xuống, nụ hôn nóng bỏng lập tức chặn miệng cô lại.
Nụ hôn của anh vừa ấm áp vừa bá đạo, Thẩm Hạ Lan gần như thở không ra hơi, nhưng cô thích cảm giác này, cảm giác cuồng nhiệt sắp nghẹt thở. ‘ Cứ như thể tình cảm giữa họ vừa bền chặt vừa nóng bỏng.
Thẩm Hạ Lan nhiệt tình đáp lại.
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng thả cô ra, biểu cảm trong mắt anh đang dâng lên ào ạt.
“Đừng đốt lửa.”
Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt vuốt mũi Thẩm Hạ Lan.
Cô gái nhỏ này, đốt anh cả thân lửa lại không chịu dập lửa, anh sắp sửa nổ tung mất rồi.
Thẩm Hạ Lan cười ranh mãnh.
“Là anh ghẹo em trước.”
“Lỗi của anh, bà Diệp, đã ăn gì chưa?”
Diệp Ân Tuấn không thể không chuyển chủ đề.
Anh nhìn thấy dụng cụ ăn uống trên bàn, không khỏi hỏi: “Tử Thất đưa?”
“Ừm, cô ấy tự làm.”
“Đâu rồi?”
“Nhường chỗ cho em và mẹ Thẩm rồi.”
Thẩm Hạ Lan lời nói tựa gió nhẹ, nhưng Diệp Ân Tuấn biết cô không hoàn toàn không dễ chịu.
“Không muốn gặp thì đừng gặp.
Diệp Ân Tuấn rất yêu vợ.
Thẩm Hạ Lan cũng không muốn nhìn thấy bà ta, nhưng trong lòng lại muốn biết nhà họ Thẩm có thể vô liêm sỉ đến mức nào.