Thẩm Hạ Lan không bắt tay với Tiêu Nguyệt hả?
Hay là nói đây là một cái bẫy đầy sương mù?
Không!
Không đúng!
Người mà Thẩm Hạ Lan quan tâm nhất là ai?
Là Diệp Ân Tuấn.
Nếu như Diệp Ân Tuấn thật sự xảy ra chuyện, đừng nói là một người họ hàng không có liên lạc mấy chục năm nay là Tiêu Nguyệt, cho dù là những người thân khác, chắc có lẽ là Thẩm Hạ Lan cũng sẽ quan tâm Diệp Ân Tuấn nhiều hơn.
Cho nên đây là thật,
Trương Linh nhanh chóng phân biệt được cái này.
Không thể không nói, mấy ngày nay Diệp Tranh đi theo bên cạnh Trương Linh, thật sự biết nói như thế nào mới có thể để Trương Linh nhanh chóng đưa ra quyết định.
Sau khi nói xong những lời này, Diệp Tranh liền không lên tiếng nữa, mà là yên lặng chờ đợi, dường như là không vội vàng cho lắm.
Nhưng mà đúng lúc bởi vì vậy, Trương Linh mới biết là Diệp Tranh vô cùng sốt ruột, thậm chí là không có biện pháp.
“Độc gì vậy?”
Trương Linh hỏi.
Đối với đứa đồ đệ duy nhất, Trương Linh không phải không biết cậu bé rất có tài năng, lại chịu học hỏi nghiên cứu, mặc dù thời gian tiếp xúc không dài, nhưng mà mấy đồ vật đơn giản thì có thể nhìn thấy được.
Huống hồ gì Trương Linh cũng đã lướt xem bản phiên dịch của quyển sách cổ mang về từ Trương gia trại, đều là cổ độc chi thuật của Trương gia trại.
Diệp Tranh là đệ tử duy nhất của bà ta, bà ta cũng xem Diệp Tranh như là con của mình, cho nên bà ta đã cho Diệp Tranh kế thừa những truyền thừa của Trương gia trại, bà ta cũng cảm thấy không phải là không được.
Diệp Tranh lại thấp giọng nói: “Con không nhìn ra được, không màu không vị, cũng đã bắt đầu xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, ba của con hôn mê bất tỉnh, cả người lạnh buốt giống như là có một luồng hơi lạnh bao vây, hô hấp đều là sương trắng, trên mặt còn có màu xanh tử khí. Sư phụ, con thật sự nhìn không ra, có vẻ như là độc này được tích lũy quanh năm suốt tháng, nhưng mà dường như đột nhiên xuất hiện, điều này không phù hợp với lẽ thường. Sư phụ, con biết là người đang ở Hải Thành, người có thể đến đây một chuyến được không?”
Một câu hỏi sau cùng làm Trương Linh dừng lại một chút.
Chuyện bà ta đang ở Hải Thành vô cùng bí ẩn, tại sao Diệp Tranh lại biết vậy chứ?
Đột nhiên nhớ tới cuộc điện thoại trước kia Diệp Tranh gọi cho mình, lại nhớ tới Diệp Minh Triết ở bên cạnh Diệp Tranh, có vẻ như Trương Linh đã hiểu ra cái gì đó, trên mặt có vẻ lo lắng.
“Tranh, con điều tra ta?”