Thẩm Hạ Lan ở bên này thấy Lam Thần được đưa ra từ phòng cấp cứu, khi nghe bác sĩ nói thương thế của anh ta không phải quá nghiêm trọng thì mới khẽ thở phào.
Khi Lam Thần được đẩy ra thì nhìn trái phải, khi không nhìn thấy bà Phương nữa thì thở phào.
Thẩm Hạ Lan không khỏi có hơi buồn cười.
“Bây giờ biết sợ rồi sao? Bà Phương nhiều năm đối xử với anh như vậy, tôi còn tưởng anh rất thích.”
Tuy có hơi đồng cảm với Lam Thần, có điều nghĩ đến sự vâng lời của Lam Thần thì Thẩm Hạ Lan vẫn rất không thoải mái.
Lam Thần cười khổ một tiếng: “Tôi đây không phải là muốn tuân thủ lời dặn của Phương Đình, không muốn gây quá căng với bà ta hay sao?”
“Có một số người anh càng nhường nhịn, người đó sẽ càng được nước lấn tới. Nếu như ngay từ đầu anh có thể tỏ ra thái độ của mình, những năm này cũng sẽ không sống như vậy. Được rồi, chuyện của anh tôi cũng không nói nữa, thấy bản thân anh bây giờ đã đưa ra quyết định rồi, tôi tự nhiên sẽ không xen vào. Bây giờ bà Phương đã bị bắt giam, anh thật sự định để bà ta ở trong đó sao?”
Thẩm Hạ Lan có hơi ngạc nhiên.
Đừng thấy Lam Thần bề ngoài lạnh lùng, thật ra là người đàn ông dễ mềm lòng. Nhiều năm như vậy bà Phương đối với anh ta không tốt, nhưng Phương Đình đối tốt với anh ta, Thẩm Hạ Lan thật sự sợ Lam Thần chỉ là hù dọa bà ta.
Con người của bà Phương tuyệt đối sẽ không phải là loại người sau khi bị dọa sợ thì biết thỏa hiệp, bà ta có thể sẽ chờ đợi tính toán, cuối cùng sẽ ra tay giết.
Lam Thần trầm tư một lúc rồi nói: “Ừ, để bà ta ở đó đi. Bên trong an toàn hơn bên ngoài, cũng có thể khiến bà ta nhìn rõ cục diện.”
“Anh không sợ người khác mắng anh là đồ vô ơn sao?”
“Kệ đi, có phải là đồ vô ơn hay không trong lòng tôi biết rõ.”
Thấy Lam Thần đã xác định, Thẩm Hạ Lan lúc này mới hơi hài lòng.
Cô nhìn Lam Thần, lại nhìn Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Chuyện này anh đừng quản, giao cho tôi và Ân Tuấn xử lý là được, khoảng thời gian này nhiệm vụ chính của anh chính là ở bên Khương Hiểu, thuận tiện điều dưỡng cơ thể của mình. Tôi cho anh 10 ngày, 10 ngày theo tôi và Ân Tuấn đến nước T.”
“Được.”
Lam Thần không có dị nghị gì về điều này.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lên xe.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng hỏi: “Tại sao muốn đi vào 10 ngày sau? Anh tưởng em sẽ đi ngay.”
“Không, không cần thiết vì người khác làm loạn cuộc sống của chúng ta. Với lại, chúng ta có đi hay không, biến động của nước T đều không tránh được, Vu Phong vẫn muốn lấy mạng của chúng ta, chiến đấu của Phương Nguyên và Phương Nhiên cũng sẽ kết thúc trong 10 ngày này. Cho nên qua sớm hay qua muộn đối với chúng ta mà nói không có gì khác biệt, người khẩn trương sẽ là người khác mà thôi.”
Thẩm Hạ Lan vừa dứt lời, Diệp Ân Tuấn biết cô trưởng thành, ổn trọng rồi.
Quả thật, bọn họ bây giờ qua đó thật ra kết quả vẫn vậy, chỉ là vấn đề bị động hay chủ động. Nếu như điều Tiêu Nguyệt nói là thật, Vu Phong và Phương Nhiên Phương Nguyên bây giờ thân mình còn lo chưa xong, căn bản không có thời gian đi tìm bọn họ gây phiền phức, vậy thì bọn họ việc gì phải vội đi tìm bực tức cho mình chứ.
Có thời gian này bọn họ không bằng đi làm chuyện mình muốn làm.
“Em có dự định gì?”