Đại ca Diệp này đúng là khiến người ta cảm thấy áp bức mà.
“Không phải đâu, chúng em cũng đã tìm kiếm rất nhiều video, nhưng người này có vẻ rất quen thuộc với cách bố trí ở đây, đều đi trong góc chết của camera. Chúng em chỉ có thể thấy đó là một người phụ nữ, thân hình khá giống với Nhan Du, nhưng mà có điểm này, đó là một người phụ đang mang thai.”
Thẩm Hạ Lan sững sờ trước những lời nói của người thuộc hạ.
“Người phụ nữ có thai?”
“Đúng vậy, đây là một góc nghiêng do camera ghi lại, cái bụng này rõ ràng đang ở tháng thứ 5 thứ 6.”
Thuộc hạ run rẩy đưa đoạn video lên.
Chỉ là một góc nghiêng đã khiến Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan thay đổi sắc mặt.
“Tử? Sao lại là cô ta? Cô ta không phải đang ở nhà tù quốc tế sao?”
Thẩm Hạ Lan rất ngạc nhiên.
Cô vẫn còn nhớ Diệp Ân Tuấn nói qua, hệ thống an ninh của nhà tù quốc tế rất tốt, ai đã đi vào cũng không ra được, nhưng cái góc nghiêng của người này rõ ràng là Tử mà!
Hơn nữa dựa trên ngày tháng Tử mang thai, có lẽ cũng đang vào tháng thứ 5 thứ 6.
Kể từ khi năm ngoái Triệu Ninh nói muốn đi thăm Tử, đến bây giờ cũng không có tin tức gì, chẳng lẽ là Triệu Ninh giúp Tử rời khỏi nhà tù quốc tế.
“Không phải Triệu Ninh.”
Diệp Ân Tuấn dường như biết Thẩm Hạ Lan đang nghĩ gì, nói nhỏ: “Triệu Ninh không có đủ sức mạnh tài chính đó, dù có bán mình đi chăng nữa anh ta cũng không thể đưa Tử ra ngoài. Trừ phi Vu Phong ra tay.”
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn mấy ngày nay không nghĩ đến nhân vật Vu Phong này, cũng không thèm nghĩ tới, dù sao cũng không rõ tình hình trong nước T, cũng không biết Vu Phong đang ra sao.
Bây giờ Tử xuất hiện, sự việc này khiến Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn có chút khó chịu.
“Em gọi điện cho Triệu Ninh thử.”
Diệp Ân Tuấn không nói gì, mặc cho Thẩm Hạ Lan gọi cho Triệu Ninh, nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến âm thanh tắt máy.
Kết quả như vậy Diệp Ân Tuấn cũng đã đoán được đôi chút.
Anh trực tiếp gọi điện đến nhà tù quốc tế.
“Tôi là Diệp Ân Tuấn, tôi muốn biết Diệp Tử sao rời khỏi nhà tù quốc tế được, tôi nhớ mình đã đưa không ít tiền. Kiều Chí Kỳ.
Không ai biết tên của người tạo ra nhà tù quốc tế, nhưng lúc này Diệp Ân Tuấn đã hét to tên của đối phương, chứng tỏ đã điều tra rõ ràng gia thế và thân phận của bên kia, điều này khiến Kiều Chí Kỳ toát mồ hôi lạnh.
“Sao anh biết tên tôi?”
“Những gì tôi muốn biết đương nhiên biết được, nhưng nhà tù quốc tế của các anh đã vi phạm hợp đồng. Kiều Chí Kỳ, anh nói nếu tôi công bố danh tính của anh cho công chúng, anh nghĩ nhà tù quốc tế của anh có thể chống đỡ nổi bao lâu?”
Có một chút lạnh lùng và tàn nhẫn trong giọng nói của Diệp Ân Tuấn.
Kiều Chí Kỳ nhíu mày thật chặt, trầm giọng nói: “Diệp Tử không phải do chúng tôi thả đi, nói chính xác hơn, người phụ nữ này khá tàn nhẫn. Cô ta đã kêu chồng đến gặp cô ta, lúc ở trong phòng tiếp khách, cô ta đã dùng một cái thìa đâm vào động mạch cổ của chồng, rồi cởi quần áo của chồng. Rất xin lỗi, chúng tôi đã tính sai thân thủ của cô ta, tưởng cô ta là phụ nữ nên không đề phòng, hôm đó tình cờ là ngày chúng tôi họp, cho nên không có nhiều người canh giữ, đã cho cô ta cơ hội. Lúc chúng tôi phát hiện ra, người đàn ông sắp chết đến nơi, không còn cách nào khác, nếu như người của anh chết ở chỗ tôi, tôi gánh vác không nỗi, cho nên chúng tôi vẫn đang cấp cứu người đàn ông đó, đương nhiên cũng phái người đi tìm Diệp Tử, nhưng mà người phụ nữ hình như có người tiếp ứng bên ngoài, cô ta vừa đi khỏi đã có người dùng máy bay tư nhân đón đi rồi.”