Triệu Ninh thấy điện thoại của Diệp Ân Tuấn vang lên thì vội vàng đứng dậy.
“Anh, em đi về dọn đồ một chút đây.”
“Được, lái xe cẩn thận đó.”
Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu.
Triệu Ninh cầm chìa khóa xe đi khỏi.
Diệp Ân Tuấn nhìn thoáng qua dãy số trên màn hình điện thoại, trực tiếp nhấn nút trả lời.
“sếp Diệp, hệ thống theo dõi ở bên phía ông cụ Tiêu xảy ra vấn đề.”
Là của Phi gọi tới.
“Nói.”
Diệp Ân Tuấn bình tĩnh lên tiếng.
Phi thấp giọng nói: “Điện thoại riêng của ông cụ Tiêu vừa mới gọi cho một số điện thoại, không phải là dãy số trong nước, tôi điều tra một chút là số ở nước T.”
“nước T?”
Diệp Ân Tuấn nhíu mày.
“Biết rồi, tiếp tục điều tra đi.”
Sau khi nói xong, Diệp Ân Tuấn liền cúp điện thoại.
Thẩm Hạ Lan đi xuống từ trên lầu, không nhìn thấy Triệu Ninh, lúc này mới thở dài một hơi.
“Triệu Ninh đi rồi hả?”
“Ừm, tối nay sẽ chuyển về đây, anh đã trích 1% cổ phần công ty cho cậu ấy.”
Thẩm Hạ Lan bất ngờ với lời nói của Diệp Ân Tuấn.
“Hào phóng như vậy, anh không nợ cậu ấy, người nợ cậu ấy là Diệp Tử.”
“Anh biết chứ, cho nên 1% cổ phần đó là của Diệp Tử.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn lại làm Thẩm Hạ Lan bất ngờ.
“Ông xã à, anh xấu xa quá chứ nhỉ?”
“Sau này Tử ở trong nhà tù quốc tế, có chia cũng không dùng được, còn không bằng cho Triệu Ninh. Nếu như sau khi đứa nhỏ được sinh ra, Triệu Ninh muốn nuôi một đứa bé cần có rất nhiều tiền, huống hồ gì nhà họ Diệp chúng ta nợ nhà họ Triệu, Tử lại không hiểu rõ.”
Mặc dù Diệp Ân Tuấn nói như vậy, nhưng mà cảm xúc đã không có nhiều xúc động.
Thẩm Hạ Lan biết anh đau thấu ruột gan.
Xem như đã hoàn toàn thất vọng đối với Tử.
Thẩm Hạ Lan sợ là anh lại tiếp tục nói đến vấn đề này, cô vội vàng nói: “Chiều nay em có đến nhà ông ngoại.”
“Dư Khinh Hồng gây chuyện?”
Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức nở nụ cười.
“Anh không biết đó chứ, cái cô Dư Khinh Hồng này ấy à, không chết là không hết chuyện.”
Thẩm Hạ Lan nói những chuyện mà mình đã đến nhà của ông cụ Tiêu cho anh nghe.
Sau khi Diệp Ân Tuấn nghe xong, đột nhiên lại nói: “Lúc nãy Phi có gọi điện thoại cho anh, nói là ở bên phía của ông ngoại có người dùng điện thoại riêng liên lạc với người ở nước T, em nói xem có phải là ông ngoại không?”
Thẩm Hạ Lan lập tức ngơ người.
“Làm sao có thể chứ, cho dù ông ngoại có muốn gặp Tiêu Nguyệt đi nữa cũng không có khả năng biết số điện thoại của dì ấy, cho dù tìm người đi thăm dò, anh cảm thấy Tiêu Nguyệt đã chết nhiều năm như thế, có thể dùng tên thật của mình để tạo số điện thoại hả? Nếu như không có sim điện thoại với cái tên Tiêu Nguyệt, làm sao mà ông ngoại có thể tra ra được số điện thoại di động của Tiêu Nguyệt cơ chứ?”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói thế, ánh mắt của Diệp Ân Tuấn híp lại.
“Vậy chỉ còn lại một loại khả năng, cuộc điện thoại này là do Dư Khinh Hồng đã gọi.”
“Cô ta làm sao ta có thể biết số điện thoại của Tiêu Nguyệt?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút buồn cười.