Anh nhất định phải trừ khử tên Vu Phong này, nếu không có Phương Chính bảo vệ, thì anh đã giết anh ta từ lâu rồi. Coi như hôm nay là cơ hội trời cho, mọi người đều tụ tập bên nhau, đến lúc đó muốn điều tra ra ai là người ra tay cũng phải tốn chút thời gian, để anh xem rốt cuộc mạng của Vu Phong lớn đến đâu?
Phương Viên căn dặn xong, cũng sửa soạn một lát rồi xuất cung.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đi tới phòng của Phương Viên, nhìn cách bài trí tùy ý này, thì không khỏi nhớ tới người đàn ông từng bị đánh rơi trên thuyền.
Xem ra Phương Viên này cũng không phải kẻ ngốc.
“Em lục soát thử xem ở đây có manh mối gì đáng giá không.”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng hành động.
Suy cho cùng phụ nữ cũng kỹ tính, cho dù động vào thứ gì cũng sẽ đặt lại chỗ cũ, khiến người khác nhất thời không nhìn ra ở đây từng có người tiến vào.
Diệp Ân Tuấn híp mắt nhìn ra bên ngoài, đội tuần tra liên tục đi ngang qua, còn canh phòng nghiêm ngặt hơn bên Phương Nguyên nhiều, xem ra tên Phương Viên này rất được lòng Phương Chính.
Nếu Phương Chính là người nghĩ tới tình thân, thì mấy chuyện này sẽ không bao giờ xuất hiện, nên ý định trói Phương Viên lại bỗng lóe lên trong đầu Diệp Ân Tuấn, đã bị bác bỏ.
“Ân Tuấn, anh tới chỗ này nhìn xem.”
Thẩm Hạ Lan bỗng lên tiếng, kịp thời kéo tâm tư của Diệp Ân Tuấn về.
Anh vội đi tới trước mặt Thẩm Hạ Lan, thấy cô đang ngừng bước sau một dãy sách.
“Sao thế?”
“Giá sách này có vấn đề.”
Giá sách gắn ở trên tường, nhưng Thẩm Hạ Lan lại lấy một cuốn sách xuống, rồi gõ vào bức tường phía sau, âm thanh truyền tới, phía sau trống rỗng.
Mật thất?
Điều này đã làm Diệp Ân Tuấn trở nên hứng thú.
“Xem ra Phương Viên này cũng là người có tâm tư, nhưng không biết đi vào bằng cách nào. Em đừng động vào, con người Phương Viên rất xảo quyệt, cộng thêm bên cạnh còn có Vu Phong đi theo anh ta một khoảng thời gian, nên anh ta không phải là tên vô dụng. Mặc dù rất có thể phía sau là một mật thất, nhưng dưới tình huống chúng ta không biết cách mở ra, thì trước tiên đừng manh động, để khỏi thu hút cảnh vệ.”
Diệp Ân Tuấn thận trọng.
Thẩm Hạ Lan gật đầu, rồi bắt đầu tìm kiếm cơ quan, nhưng tìm rất lâu vẫn không thấy.
“Rốt cuộc tên Phương Viên này lắp cơ quan ở đâu?”
Diệp Ân Tuấn lắc đầu, hình như chợt nhớ tới điều gì đó, nên vội bật máy chủ ảo trên cổ tay lên.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diệp Ân Tuấn sở hữu loại thiết bị này, nên không khỏi tò mò.
“Đây là màn hình giả lập à?”
“Ừm, lát nữa anh sẽ nói cho em biết nguyên lý.”
Giờ Diệp Ân Tuấn không có thời gian giải thích mấy chuyện này với Thẩm Hạ Lan, mà ngón tay gõ nhanh trên bàn phím, rồi một dãy mật mã bay lướt qua trong tầm mắt của cô.
Cô như nhìn thấy Diệp Minh Triết xuyên qua Diệp Ân Tuấn.
Cô luôn cảm thấy lúc con trai gõ bàn phím là đẹp trai nhất, hóa ra là do kế thừa bản lĩnh của ba thằng bé.
Ánh mắt sùng bái của Thẩm Hạ Lan khiến khóe miệng Diệp Ân Tuấn khẽ cong lên, dù đang là lúc nghiêm túc căng thẳng thế này, nhưng anh lại cảm thấy vô cùng vui vẻ và ấm áp.
Quãng đời còn lại có cô, thật tốt!
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng tìm thấy chỗ sơ hở.
“Nơi này đang bật tia hồng ngoại, thảo nào chúng ta không tìm thấy vị trí cơ quan.”
“Là gì thế?”
Thẩm Hạ Lan chớp đôi mắt to, hơi khó hiểu hỏi.
Diệp Ân Tuấn cực kỳ kiên nhẫn giải thích.
“Một khi bật tia hồng ngoại lên thì phải dùng tia hồng ngoại quét qua mới có thể mở được mật thất này. Nhưng anh đã kiểm tra nơi này rồi, không có bất kỳ hệ thống tia hồng ngoại nào, e rằng là có cơ quan khác.”
Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày.
Rốt cuộc mật thất của Phương Viên có thứ gì quan trọng, mà phải thận trọng như thế?
Thẩm Hạ Lan chợt nhớ ra chuyện gì đó.
“Lúc 11 giờ trưa mỗi ngày, bên ngoài đều sẽ có tia hồng ngoại quét qua, em đã nhìn thấy ở chỗ Thanh Loan rồi, không biết bên này có không?”
Diệp Ân Tuấn hoàn toàn không chú ý đến điều này, nên lúc nghe Thẩm Hạ Lan nói thế thì không khỏi sửng sốt.
Tia hồng ngoại quét qua?
Là sao?
Chẳng lẽ toàn bộ cung điện trong cung đều bị Phương Chính giám sát ư?
Nghĩ đến đây, sắc mặt anh nhất thời nghiêm nghị.
Nguy rồi!