Lăng Thiên Vũ nhận ra Thanh Loan, dù không có mấy cơ hội gặp mặt cô ta, nhưng anh ta đã từng nghiên cứu người phụ nữ này, thậm chí cũng từng chú ý, lúc này ở trong mắt người ngoài, mình chỉ là một trợ lý, lại không ngờ Thanh Loan sẽ đến vì anh ta.
Có chút thú vị!
"Có phải Ngũ công chúa kính rượu kính nhầm người rồi không? Cậu chủ nhà tôi đang ngồi ở bên kia kìa."
Lăng Thiên Vũ hất cằm về phía thế thân cách đó không xa, khóe môi hơi nhếch lên, dáng vẻ vốn thanh lịch, lúc này đáy mắt lại có chút quyến rũ xấu xa, khiến Thanh Loan hơi sững sờ, lập tức cười nói: "Người bản công chúa muốn mời chính là anh, Thế nào? Anh không có gan uống hả?"
Thanh Loan có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt như kiếm sắc ra khỏi vỏ của Phương Chính ở phía sau lưng, hận không thể đâm thủng cô ta, nhưng mà vậy thì như thế nào chứ?
Ông ta là ba cô ta thì như thế nào?
Chẳng lẽ ông ta muốn cô ta lấy ai thì cô ta cũng phải đồng ý à?
Thật đúng là buồn cười!
Cô ta có thể sống đến bây giờ không hề liên quan đến Phương Chính.
Nếu ông ta đã hi vọng mình có thể xây dựng quan hệ với cậu chủ nhà họ Lăng như vậy, thì cô ta càng không thỏa mãn ước nguyện của ông ta.
Cô ta cứ tìm trợ lý nhỏ bé, một trẻ mồ côi thế thân bi thảm, xem Phương Chính có thể làm gì cô ta nào?
Không thể không nói, hiện Thanh Loan đang phản nghịch, càng không thể càng muốn làm, nhưng tính cách bướng bỉnh này của cô ta lại khiến khóe môi Lăng Thiên Vũ hơi nhếch lên.
"Lá gan, tôi thực sự chưa có thứ này."
Lăng Thiên Vũ cười một tiếng đầy quyến rũ, ngay cả Thanh Loan cũng không khỏi ngây ra một lúc.
"Thì ra là kẻ hèn nhát."
"Sai rồi, Ngũ công chúa kính rượu, tất nhiên tôi phải uống."
Dứt lời, Lăng Thiên Vũ nhận lấy ly rượu trong tay Thanh Loan, đặt dưới mũi ngửi một cái.
Thuốc kích dục thật mạnh!
Xem ra Phương Chính này đúng là gấp gáp.
Khóe môi Lăng Thiên Vũ nhếch lên nụ cười quyến rũ, bất chợt tiến lên một bước, to gan ôm lấy eo thon của Thanh Loan kéo vào trong ngực, hơi thở ấm áp lập tức đập vào mặt.
"Công chúa, trong rượu này đã bỏ thêm thuốc, cô chắc chắn để tôi uống sao?"
Âm thanh Lăng Thiên Vũ vang lên bên tai Thanh Loan.
Quả nhiên!
Ánh mắt Thanh Loan có chút tức giận.
Vì đạt được lợi ích của mình, Phương Chính quả thật mặc kệ sống chết của cô ta, trước kia chẳng qua chỉ là phỏng đoán, bây giờ nghe Lăng Thiên Vũ nói như thế, lửa giận không khỏi bốc lên ngùn ngụt.
"Tôi đã nói chắc chắn, anh không dám à?"
Thanh Loan trần trụi dụ dỗ.
Lăng Thiên Vũ nhìn Phương Chính phía sau Thanh Loan, nụ cười có chút xấu xa.
"Nếu là thịnh tình của Ngũ công chúa, vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh."
Nói xong Lăng Thiên Vũ ôm lấy Thanh Loan, đi về phía phòng nghỉ gần đó, còn đi làm cái gì, trong lòng mọi người đều rõ.
Hối hận không?
Thanh Loan không biết.
Cô ta nhìn xung quanh đại sảnh một hồi, ánh mắt mọi người nhìn cô ta hoặc là mang theo vẻ chế giễu, hoặc là thờ ơ, lạnh lùng khiến lòng người lạnh giá.