Ánh mắt của Tiêu Nguyệt đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Bà ta đá một đường vòng, tay ở trên cũng nhanh chóng đưa ra ngoài.
Hình như là đối phương hiểu rất rõ hướng đi đòn tấn công của bà ta, trong nháy mắt Tiêu Nguyệt ra tay, người đó liền kịp phản ứng, nhưng mà vẫn thiếu đi một chút.
Sau khi Tiêu Nguyệt thực hiện một động tác huyễn hoặc, có một con dao trượt xuống từ ống tay áo đột nhiên rạch cảnh tay của đối phương, thừa dịp lúc đối phương còn đang ngây người, trong một cái tay khác của Tiêu Nguyệt còn có một lưỡi dao nhẹ nhàng linh hoạt đưa lên cắt cổ của đối phương.
Máu đỏ văng ra tung tóe ở trên mặt của Tiêu Nguyệt, ấm ấm, mang theo mùi vị khó ngửi, làm cho gương mặt tái nhợt của bà ta có nhiều hơn mấy phần màu sắc, phối thêm nụ cười lạnh lùng trên gương mặt của mình, làm cho người ta cảm thấy có chút sợ hãi.
Đối phương từ từ ngã xuống, đã là một cái xác chết, nhưng mà đôi mắt mở to lại trông quỷ dị.
Tiêu Nguyệt lạnh lùng nhìn về một phía nào đó, ở nơi đó có một điểm đỏ sáng lên.
Nụ cười bên khóe môi của bà ta mang theo một tia lạnh lùng và quyết tuyệt, nhưng mà lại nở một nụ cười đắng chát.
Người ở bên phía cái điểm màu đỏ xuyên qua thấu kính có thể nhìn thấy được biểu cảm của Tiêu Nguyệt rất rõ ràng, lúc muốn bóp cò, đột nhiên lại nhìn thấy Tiêu Nguyệt làm một động tác, bà ta đột nhiên dừng lại, trong nháy mắt đôi mắt lạnh lùng ấy có chút cảm xúc.
Thừa cơ hội này, Tiêu Nguyệt nhanh chân chạy thoát.
Lúc tay bắn tỉa muốn tìm được Tiêu Nguyệt thì đã mất đi cơ hội tốt nhất. Bà ta khẽ thở dài một hơi, thu cây súng vào.
Ở bên cạnh có một người phụ nữ nào đó không hiểu mà hỏi: “Chị Linh, bỏ qua cho bà ta như thế hả?” Tay bắn tỉa đó cũng chính là Trương Linh, không nhìn thấy Tiêu Nguyệt đâu, lạnh lùng nói: “Bỏ qua hả, con mắt nào của cô nhìn thấy tôi bỏ qua cho bà ta, rõ ràng là tài nghệ của các người không bằng ai, cho nên mới có thể để cho bà ta chạy trốn”
“Nhưng mà hồi lúc nãy chị Linh..."
Người phụ nữ còn chưa nói xong thì đã bị con dao ở trong tay của Trương Linh cắt vào yết hầu, động tác giống y như là Tiêu Nguyệt.
“Chị giết người diệt khẩu, chị..."
Người phụ nữ còn muốn nói điều gì đó, lại chỉ có thể che lấy cái cổ rồi ngã xuống.
Trương Linh nhắm mắt làm ngơ lau sạch vết máu trên con dao của mình, không coi ai ra gì mà thu súng ngắm lại.
Bà ta muốn làm như thế nào, chưa tới lượt một con nhóc lên tiếng. Chỉ là giết một người, là bởi vì cô ta nhìn thấy tất cả những chuyện lúc nãy à? Tại sao lại phải dừng lại?
Bởi vì dấu tay ấy của Tiêu Nguyệt.
Đó chính là dấu tay mà chỉ có hai người bọn họ mới biết, dấu tay ấy đã chứa đựng quá nhiều hồi ức của bọn họ, dấu tay ấy chính là thứ chứng minh cho cuộc sống và cái chết của bọn họ.
Nhưng mà bà ta lại muốn giết Tiêu Nguyệt.
Trong khoảnh khắc lúc nãy, Trương Linh biết chút tình cảm giữa mình và Tiêu Nguyệt không còn nữa.