Phương Nguyên chỉ cúi đầu cười khẩy, trên mặt Phương Viên không có biểu cảm gì, làm cho người ta không nhìn ra anh ta đang nghĩ cái gì.
Thấy không ai nói gì, người mình cũng chưa có về, Phương Chính càng nhìn càng thấy phiền lòng.
“Về hết đi. Gần đây thời buổi rối loạn, không có việc gì thì đừng tùy ý đi loạn.”
Lời này tương đương với việc bảo mọi người chờ trong cung điện của riêng mình, mặc dù nói là không cấm túc, nhưng cũng chẳng khác là bao.
Phương Nguyên và Phương Viên cùng hừ lạnh một tiếng, không nói gì, dẫn người mình đi về.
Sau khi đi theo Lăng Thiên Vũ lên xe, Lam Dũng đã thấy gia chủ nhà họ Lăng đi tới, vậy mà lại ngồi chung một chiếc xe với Lăng Thiên Vũ, có điều vừa lên xe đã nói với Lăng Thiên Vũ: “Cậu chủ, cậu thực sự đưa Ngũ công chúa về à?”
“Cậu có ý kiến gì à?”
Lăng Thiên Vũ nhìn Lăng Duy một cái.
Lăng Duy lắc đầu, hạ giọng nói: “Nếu như cô ấy là người của cậu chủ thật thì thôi, sợ là người của Phương Chính phái tới theo dõi cậu chủ đấy.”
“Cô ấy không phải, cô ấy là người của Diệp Ân Tuấn.”
Lăng Thiên Vũ không hề giấu diếm Lăng Duy.
Cuộc đối thoại của bọn họ cũng không giấu người trong xe. Trong lòng Lam Dũng sững sờ, đương nhiên nghe ra điều gì, nhưng lại thông minh không lên tiếng hỏi thăm.
Đối với anh ta, Lăng Thiên Vũ và gia chủ giả mạo này có quan hệ gì, có mưu kế gì đều không phải chuyện anh ta nên quan †âm, có điều nghe nói Thanh Loan là người của Diệp Ân Tuấn thì nhìn Thanh Loan một chút, biểu cảm trong đáy mắt không rõ ràng.
Diệp Hồng vẫn luôn nhìn Lam Dũng, thấy anh ta nhìn chằm chằm Thanh Loan, không khỏi thấy ghen.
Cô túm tay Lam Dũng, làm Lam Dũng có hơi sững sờ, lập tức mỉm cười, xoa đầu cô giống như trấn an thú cưng, nói: “Lạnh không?”
Diệp Hồng ăn mặc mỏng manh, bây giờ đang vào mùa đông, bên này lạnh hơn thành phố B nhiều lắm, cho nên anh ta mới hỏi câu này.
Diệp Hồng ăn mặc mỏng manh, bây giờ đang vào mùa đông, bên này lạnh hơn thành phố B nhiều lắm, cho nên anh ta mới hỏi câu này.
Diệp Hồng quay đầu đi không để ý tới anh ta.
Bây giờ người đàn ông này sao bây giờ nhìn người phụ nữ nào cũng giống như có ý thế?
Không phải Ngũ công chúa này bị Lăng Thiên Vũ nhìn trúng rồi à?
Sao Lam Dũng cũng có ý chứ?
Nghĩ tới đây, Diệp Hồng lén ngắm Thanh Loan đang hôn mê một chút, đúng là rất xinh đẹp.
Cô bất giác sờ lên mặt mình một chút.
Gương mặt của cô đúng là không phải xinh đẹp lắm, huống chỉ thân còn có tật, khó tránh Lam Dũng sẽ luôn muốn nhìn cô gái khác.
Nghĩ tới đây, cảm xúc của Diệp Hồng sa sút mấy phần.
Lam Dũng nhạy cảm nhận ra, muốn hỏi gì đó, cuối cùng cảm thấy nơi này không thích hợp nói chuyện nên chỉ nắm chặt tay cô, sau đó không nói một lời.
Lăng Thiên Vũ và Lăng Duy lên xe, xe thong thả chạy, tất cả thị vệ đều cho rời khỏi cung điện.