CHƯƠNG 233: CHÂN TRỜI GÓC BỂ, ANH CHỈ CẦN EM
“Đây là quy củ chó má gì?”
Diệp Ân Tuấn rất ít khi nổi giận trước mặt người khác.
Luật sư Trương đi theo Diệp Ân Tuấn rất nhiều năm, đương nhiên biết tính khí của anh, hôm nay thấy Diệp Ân Tuấn nóng nảy như vậy, cũng hơi khó làm.
“Ngài Diệp , không còn cách nào khác, ngài là trời của Hải thành, nhưng Đường Trình Siêu là trời của nơi này.”
“Chẳng lẽ không có biện pháp nào sao?”
Luật sư Trương lắc đầu.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy buồn rầu cực kỳ.
Ngay tại lúc này, Luật sư Trương nhận một cuộc điện thoại, sau đó sắc mặt trở nên đặc biệt khó coi.
“Sao thế?”
“Ngài Diệp, tôi mới vừa rồi nhận được tin tức của cục dân sự bên kia, Đường Trình Siêu có thể chứng thực cho cục dân sự, Lisa vào năm năm trước đã qua đời, bây giờ Mợ Diệp không có hộ khẩu.”
Những lời này vừa ra, Diệp Ân Tuấn hận không thể chạy đến trước mặt Đường Trình Siêu đánh anh ta một trận.
Tên tiểu nhân hèn hạ này!
Anh ta lại làm cho Thẩm Hạ Lan biến thành không có hộ khẩu.
Hộ khẩu trong nước đã không còn, thân phận Lisa ở nước ngoài cũng không có, bây giờ đừng nói kết hôn với Thẩm Hạ Lan rồi, chính là Thẩm Hạ Lan ở lại nước Mỹ cũng không thể.
“Để Tống Đình lập tức sắp xếp người đưa vợ tôi rời khỏi Mỹ!”
Diệp Ân Tuấn quyết định thật nhanh.
Bất kể Đường Trình Siêu thiết kế cho anh bao nhiêu chướng ngại, anh tiếp là được rồi, nhưng nếu như một khi dính dáng tới Thẩm Hạ Lan, chuyện này sẽ khó giải quyết.
Tống Đình bây giờ cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này.
Một chuỗi thủ đoạn của Đường Trình Siêu thật sự cần một người tốt tiếp.
Chủ yếu nhất là những thủ đoạn hèn hạ bất ngờ của anh ta làm cho người khác khó lòng phòng bị.
Tống Đình chạy tới phòng ngủ muốn thừa dịp Thẩm Hạ Lan ngủ dẫn cô rời đi, lại không nghĩ rằng Thẩm Hạ Lan không biết là thần giao cách cảm hay là thế nào, lại tỉnh dậy rồi.
“Làm gì vậy? Hốt hoảng như vậy? Diệp Ân Tuấn đâu?”
Thẩm Hạ Lan thấy trên người mình mặc quần áo ngủ, lúc này mới yên lòng.
Cô thật đúng là sợ Diệp Ân Tuấn chưa mặc đồ ngủ cho cô, nếu để phong quang lộ ra ngoài coi như nguy rồi.
Tống Đình thấy Thẩm Hạ Lan tỉnh lại, nhất thời hơi buồn bực.
“Mợ chủ, sao cô nhanh như vậy đã tỉnh dậy rồi?”
“Nói cái gì vậy? Bây giờ tôi chưa dậy, anh định để cho tôi ngủ đến tối à? Hơn nữa Đường Trình Siêu bên kia nhất định sẽ có hành động, thừa dịp bây giờ anh ta không thể phân thân ra, nhanh đi sắp xếp một chút, tôi và Diệp Ân Tuấn lập tức rời khỏi nước Mỹ.”
Thẩm Hạ Lan vừa nói đã đứng dậy.
Tống Đình cảm thấy Thẩm Hạ Lan vẫn là quyết định nhanh chóng, đáng tiếc bọn họ cũng tính sót sự âm hiểm và giọt nước không lọt của Đường Trình Siêu.
Thấy Tống Đình vẫn không có động tĩnh gì, Thẩm Hạ Lan hơi buồn bực.
” Thế nào rồi? Làm sao còn không đi sắp xếp đi? Có phải phát sinh chuyện gì hay không?”
Cô đột nhiên hơi bất an.
Tống Đình gật đầu, nói chuyện Đường Trình Siêu xóa bỏ tất cả hộ tịch của cô cho Thẩm Hạ Lan nghe, cũng nói luôn chuyện công trường xảy ra chuyện, anh ta biết bây giờ rất nhiều chuyện không cần phải gạt Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan không phải người phụ nữ bình thường.
Nhiều lúc cô biết mình nên làm như thế nào.
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan lúc ấy trở nên hết sức khó coi.
“Không thể nào, ba mẹ tôi tuyệt đối không thể nào ký cái đó.”
“Nhưng bây giờ sự thật chính là như vậy, bất kể ba mẹ nhà họ Thẩm tại sao phải ký, có phải bị người tính kế hay không, bây giờ đều đã là sự thật rồi. Ở trong nước hay ngoài nước, cô bây giờ chính là một người không có hộ khẩu. Nếu như Đường Trình Siêu làm quyết tuyệt hơn chút nữa, rất có thể không lâu nữa cảnh sát sẽ đến, lập tức mang cô đi. Đối với người không có hộ khẩu, bọn họ xử lý như thế nào chúng ta còn thật không biết.”
Đây mới là điều Diệp Ân Tuấn và Tống Đình lo lắng.
Nước Mỹ có không ít người không có hộ khẩu, nhưng người không có hộ khẩu vẫn luôn bị bắt, sau khi bị bắt sẽ đưa tới chỗ nào, tiếp nhận tình cảnh gì ai cũng không biết.
Hôm nay Thẩm Hạ Lan lại bị Đường Trình Siêu biến thành người không có hộ khẩu, như vậy anh ta ắt là muốn thông qua tay cảnh sát mang Thẩm Hạ Lan từ bên người Diệp Ân Tuấn đi.
Thẩm Hạ Lan cũng nghĩ đến sự nghiêm trọng của chuyện này.
“Nhưng tôi có thể đi đâu chứ? Coi như là trở về nước, tôi vẫn là người không có hộ khẩu.”
“Diệp tổng đang nghĩ cách rồi, chỉ cần mợ chủ rời khỏi đây trước, về nước trước, Diệp tổng nhất định có biện pháp cho cô một thân phận.”
Tống Đình cảm thấy chuyện này Diệp Ân Tuấn nhất định sẽ hết sức, nhưng là trước mắt chủ yếu nhất chính là Thẩm Hạ Lan không thể ở lại đây, từng giây từng phút cũng không được.
Thẩm Hạ Lan cũng biết mình bây giờ lập tức phải đi, như vậy đối với cô đối với Diệp Ân Tuấn đều tốt, nhưng là lưu lại Diệp Ân Tuấn một mình ở chỗ này, cô thật rất không yên tâm.
“Diệp Ân Tuấn đâu?”
“Ở phòng làm việc.”
Thẩm Hạ Lan quần áo cũng không thay, chạy đi phòng làm việc .
“Diệp Ân Tuấn!”
Cô chợt đẩy cửa phòng làm việc ra, mới phát hiện trong phòng làm việc còn có những người khác nữa.
“Xin lỗi, em không biết…”
Thẩm Hạ Lan giống như một đứa trẻ làm chuyện sai lầm, lo lắng bất an.
Diệp Ân Tuấn thấy cô chân không chạy ra ngoài, chân mày hơi nhíu lại.
“Có vội thế nào đi chăng nữa cũng phải đi dép, sức khỏe em không tốt không biết sao?”
Từ lần trước sau khi từ chỗ Đường Trình Siêu trở về, sức khỏe của Thẩm Hạ Lan cũng chưa mập lại, gầy teo, làm cho người ta cảm thấy đau lòng. Mặc dù thèm ăn, cuối cùng có thể ăn cũng không nhiều.
Anh vội vàng đứng lên đi tới, ôm ngang Thẩm Hạ Lan lên, đặt cô ở trên ghế, sau đó để cho người đưa dép tới, cũng không để ý Luật sư Trương có ở đó hay không, cứ như vậy quỳ một chân xuống, đặt chân nhỏ của Thẩm Hạ Lan trên đùi của mình xoa hai cái.
“Sau này nhớ kĩ, sàn nhà quá lạnh, đừng luôn không đi dép ra ngoài.”
Thanh âm của Diệp Ân Tuấn không lớn, thậm chí mang một tia từ tính, nhưng Thẩm Hạ Lan lại hơi ngượng ngùng.
Ngay trước mặt người ngoài được Diệp Ân Tuấn cưng chiều như vậy, tựa như mình là một trẻ nít vậy, cảm giác này vừa ngọt ngào lại vừa ngại ngùng.
Cô rụt một cái chân nói: “Để em tự đi đi.”
“Đừng động. Chân đã lạnh rồi, phải lau một chút đã, xoa một chút.”
Vừa nói, tay của Diệp Ân Tuấn ở lòng bàn chân cô xoa xoa, hàng loạt sóng nhiệt tấn công tới, làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy mặt cũng sắp bốc cháy rồi.
Luật sư Trương thấy một màn này, chẳng những không nói gì, ngược lại gợi lên ý cười nhàn nhạt.
Giữa bọn họ có một loại tình cảm nương tựa lẫn nhau, mặc dù không phải có thể biểu hiện, cũng trong lúc giở tay nhấc chân bộc lộ ra ngoài, để cho người ta cảm động lây, cả người lại cảm thấy ấm áp.
Thẩm Hạ Lan hận không thể lập tức rút chân mình về, cũng may Diệp Ân Tuấn thời gian dùng không dài, sau khi xoa hai cái thì đi dép cho Thẩm Hạ Lan, sau đó khi Thẩm Hạ Lan còn chưa mở miệng nói: “Nếu như em là vì ở lại đây, thì không cần nói, bây giờ em phải đi.”
Lời của Diệp Ân Tuấn để cho Thẩm Hạ Lan nhớ tới mục đích khi tới đây.
Cô nhìn Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Em biết, em phải đi, bây giờ em ở lại đối với anh mà nói là một loại uy hiếp, đối với chính em cũng là một loại nguy hiểm. Thật xin lỗi, liên lụy anh rồi. Nếu như không phải là năm năm qua em nhìn người không rõ, có thể bây giờ chúng ta cũng sẽ không…”
“Chuyện đã qua thì đừng nói nữa. Không có người nào là trời sinh đã thông minh, đều nhìn rõ mọi chuyện. Nếu chuyện đã xảy ra, chúng ta đối mặt là được. Bên này anh có chút việc gấp phải xử lý, cũng không đi tiễn em, huống chi nếu như anh đi tiễn em, còn rất có thể bại lộ hành tung của em, cho nên Hạ Lan, vì anh, vì bọn nhỏ, em nhất định phải bảo trọng.”
Diệp Ân Tuấn không bỏ được để cho Thẩm Hạ Lan đi.
Thời gian bọn họ dành cho nhau thật không dài, nhưng là bây giờ anh không thể không để cho cô đi.
Là anh đánh giá thấp con người và thủ đoạn của Đường Trình Siêu, mới để cho bọn họ bây giờ trở nên bị động như vậy.
Hôm nay chỉ hy vọng bọn nhỏ và Thẩm Hạ Lan sống yên ổn với nhau vô sự là tốt rồi.
“Anh đã gọi điện thoại cho Hoắc Chấn Đình, anh ta sẽ ở trong nước bảo đảm mọi người an toàn.”
Người Diệp Ân Tuấn bây giờ có thể tin tưởng cũng chỉ có Hoắc Chấn Đình.
Thẩm Hạ Lan gật đầu, mặc dù vẫn là không nỡ, nhưng lại biết mình phải rời đi.
Cô ôm lấy Diệp Ân Tuấn thật chặt, thấp giọng nói: “Bất kể em là thân phận gì, ở chỗ anh, ở chỗ em, chúng ta đều là vợ chồng! Em chờ anh trở lại!”
“Ừ.”
Diệp Ân Tuấn không nói những lời khác, nhưng ôm lấy Thẩm Hạ Lan thật chặt.
Trước đây không lâu hai người còn ở trên giường điên loan đảo phượng, ước mơ cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp, hôm nay lại phải chia xa, loại cảm giác này thật không phải là vài ba lời có thể nói rõ ràng.
Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan ba bốn giây sau thì đẩy ra cô.
“Đi mau! Với tính cách của Đường Trình Siêu, sợ rằng cảnh sát đến rất nhanh.”
Anh không thể không thúc giục Thẩm Hạ Lan rời đi.
Ly biệt luôn là thương cảm, nhưng không có người nào có thể thoát khỏi ly biệt.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn thật sâu, thấp giọng nói: “Ly biệt là vì tốt đẹp của lần sau gặp mặt. Diệp Ân Tuấn, em đang mong đợi lần gặp mặt sau của chúng ta.”
“Sẽ! Chân trời góc biển, anh chỉ cần em.”
Những lời này của Diệp Ân Tuấn tương đương với cho Thẩm Hạ Lan lời cam kết.
Cô cười nhạt xoay người, không do dự chút nào rời đi.
Tống Đình đã thu dọn xong đồ đạc của Thẩm Hạ Lan, thấy Thẩm Hạ Lan đi ra thì thấp giọng nói: “Mợ chủ, chúng ta trực tiếp rẽ đường nhỏ đi lên đỉnh núi, nơi đó đã chuẩn bị phi cơ tư nhân, chỉ cần rời đi nơi này, mọi chuyện đều dễ nói.”
“Đi thôi.”
Thẩm Hạ Lan còn chưa kịp nhìn biệt thự Diệp gia ở Mỹ như thế nào, bây giờ lại không thể không giống như chó nhà có tang, tựa như bị buộc rời đi nơi này.
Chưa từng nghĩ trận hỏa hoạn năm năm trước kia sẽ để cho mình trở thành một người không có hộ khẩu, hôm nay đả kích bất ngờ không kịp đề phòng như vậy thiếu chút nữa làm cô không chịu nổi.
Chỉ là Diệp Ân Tuấn nói đúng, chỉ cần bọn họ yêu nhau, chỉ cần trong lòng bọn họ có nhau, sóng gió gì cũng không có vấn đề không phải sao?
Thẩm Hạ Lan lên xe, cũng không quay đầu lại, rời đi.
Cô không dám quay đầu.
Rất sợ quay đầu thấy gương mặt của Diệp Ân Tuấn cô sẽ không bỏ đi được.
Diệp Ân Tuấn đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn chiếc xe quen thuộc chở người phụ nữ mình yêu rời đi, con ngươi của anh lạnh lùng, hai tay nắm thật chặt một chỗ.
Đường Trình Siêu, anh đã thật sự chọc tới tôi rồi!
Diệp Ân Tuấn trong lòng gầm nhẹ, trên mặt lại tỉnh bơ, chỉ có cặp mắt đan phượng xinh đẹp kia đã sớm đổi sắc.
Xe nhanh chóng ở trên quốc lộ bay vùn vụt, ngay tại thời điểm bọn họ chuyển qua cua quẹo, từng chiếc xe cảnh sát gào thét đi về phía biệt thự của Diệp Ân Tuấn.
Chân mày của Thẩm Hạ Lan hơi nhíu lại.
Nếu như cô trễ thêm mấy phút, lại cùng Diệp Ân Tuấn chần chừ mấy phút, có lẽ cô sẽ thật sự trở thành chim trong lồng, hoàn toàn bị người mang đi.
Nơi này dù sao cũng là nước Mỹ.
Diệp Ân Tuấn cho dù là có nhân mạch cũng ngoài tầm với, đến lúc đó chỉ có thể sai một ly đi một dặm.
Thẩm Hạ Lan nghĩ mà sợ, nhưng cũng vì vậy đối với Đường Trình Siêu có cái nhìn mới.
Người đàn ông này quả nhiên tâm tư kín đáo, âm hiểm đáng sợ. Đáng tiếc là cô đến hôm nay mới ý thức được điểm này.
Tống Đình lái xe rất vững, khi nhìn đến xe cảnh sát cũng không tăng tốc, biểu hiện hết sức trấn định, nhờ vậy mới không để cho người trong xe cảnh sát phát hiện, nhưng ngay khi bọn họ chuyển qua khúc cua, Thẩm Hạ Lan nhạy cảm nhận ra được, phía sau bọn họ có người đi theo.