Đầu óc Thẩm Hạ Lan đột nhiên khựng lại.
Quốc chủ?
Chẳng lẽ người đó là quốc chủ?
Cô nhớ đến cuộc đối thoại giữa người đó với Tiêu Nguyệt, mạch suy nghĩ trong đầu cũng nhanh nhẹn hơn.
Nếu như người đàn ông đó là quốc chủ, vậy thì Tiêu Nguyệt chính là thất phu nhân của ông ta, cho nên lúc ông ta nhìn thấy Tiêu Nguyệt thì mới nói là làm phu nhân yên ổn không chịu làm, cứ nhất định phải giày vò mình, cũng chỉ có quốc chủ mới có thể kêu mưa gọi gió ở nước T, một tay che trời. Biết rõ là Tiêu Nguyệt giả chết nhưng mà cũng có thể giấu diếm giúp cho bà ta, từ đó Tiêu Nguyệt đã có không gian để hoạt động, nhưng mà lại có thể khống chế các động thái của Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt nói là mình không muốn sinh Phương Nguyên, là người đàn ông đó ép buộc bà ta sinh ra, nếu như người đàn ông đó là quốc chủ, muốn một đứa con của mình và Tiêu Nguyệt thì cũng không có gì đáng trách cho lắm.
Nếu không thì Thẩm Hạ Lan thật sự không nghĩ ra người đàn ông đã có lý do gì mà khống chế Tiêu Nguyệt làm như vậy.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan đột nhiên bừng sáng.
“Ân Tuấn, em nghĩ là em đã đoán được thân phận của người đàn ông đó rồi.”
“Là quốc chủ nước T.”
Vấn đề mà Thẩm Hạ Lan có thể đoán được, đương nhiên Diệp Ân Tuấn đã nghĩ đến.
Thấy suy nghĩ của hai người giống nhau, Thẩm Hạ Lan vội vàng nói: “Nếu như ông ta là quốc chủ, vậy thì ông ta tìm Hàn Khiếu để làm gì? Chẳng lẽ là ba mươi năm trước chuyện Trương Gia Trại bị diệt tộc có liên quan tới nước T?”
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên sắc bén.
“Nếu như quả thật có liên quan, vậy thì đã nói rõ mỏ vàng phía sau Trương Gia Trại đã bị các nước khác dòm ngó, điều này không chỉ là ân oán cá nhân của Trương Gia Trại mà liên quan đến việc trộm tài nguyên của quốc gia, đây là xâm phạm đất nước, một nước T nhỏ bé lại có dã tâm như thế, có tiêu diệt cũng không đủ cho đất nước.”
Trong lời nói của Diệp Ân Tuấn tràn đầy sát khí mãnh liệt, từ khoảnh khoắc này, Thẩm Hạ Lan đã thấy được hơi thở quân nhân trên người Diệp Ân Tuấn.
Ức hiếp nước nhà, dù ở xa cũng phải tiêu diệt.
Loại khí thế này làm trong lòng Thẩm Hạ Lan kính nể không thôi.
“Dù anh muốn làm cái gì đi nữa em cũng sẽ ủng hộ anh.”
Thẩm Hạ Lan nắm chặt tay của Diệp Ân Tuấn.
Trong đôi mắt sắc bén của Diệp Ân Tuấn mang theo một tia dịu dàng.
“Chúng ta nắm tay cùng nhau tiến bước.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu mỉm cười, mặc dù con đường phía trước khó khăn nguy hiểm, nhưng mà có Diệp Ân Tuấn đi cùng với mình, lại có liên quan đến tài nguyên của quốc gia, Thẩm Hạ Lan cảm thấy tất cả đều có ý nghĩa.
Có lẽ đây chính là tín ngưỡng, đây chính là lòng trung thành của một nhân dân đối với một quốc gia.
Có một loại nhiệt huyết đang dâng trào trong cơ thể.