Diệp Ân Tuấn không biết mình cúp điện thoại thế nào, anh thậm chí cũng quên mất Thẩm Hạ Lan còn ở quán cà phê đợi mình, một mình anh đứng đó, bên cạnh xe cộ tấp nập, nhân viên đi lại đối với anh mà nói cũng trở thành vật mờ ảo không nhìn thấy
Trong mắt anh, trong đầu óc anh đều là trận giết chóc đó.
Trận giết chóc không còn tính người, lại thê thảm vô nhân đạo đó.
Vốn cho rằng âm mưu quỷ kế gì tồn tại mới sẽ khiến Trương Gia Trại diệt vong, lại thế nào cũng không nghĩ tới là vì sự ghen tỵ của một người đàn ông, là một hành động chém giết để giết chết cô nhà họ Mặc và Hoắc Chấn Ninh.
Triệu Nguyệt Minh!
Ông thật đáng chết!
Nên xuống mười tám tầng địa ngục!
Mắt Diệp Ân Tuấn lại xuất hiện màu vàng kim, thậm chí máu huyết toàn thân cũng đang sôi sục.
Vì ký ức cổ, anh có thể cảm nhận được rõ ràng sự tuyệt vọng và bi thương của tất cả tộc nhân lúc đó.
Trương Gia Trại, làng trại vốn xinh đẹp như vậy, lại vì hành động lần đó mà máu chảy thành sông.
Trong đầu Diệp Ân Tuấn bỗng xuất hiện một hình ảnh.
Một người phụ nữ có chút quen thuộc nằm trong lòng người đàn ông trong sơn động, nhìn dáng vẻ hai người hẳn vừa làm chuyện mờ ám gì đó, cảm xúc đôi bên đều không ổn định lắm. Mà bên cạnh họ đặt một đứa bé vừa tròn tháng.
Người phụ nữ nhìn người đàn ông, có chút buồn bã nói: “Khiếu, em giấu tộc nhân sinh con trai cho anh, đây là con trai của chúng ta. Anh xem mặt mũi nó giống em biết bao!”
Người đàn ông ôm lấy người phụ nữ, nôn nóng nói: “Em đi với anh, em là người phụ nữ của anh, con trai của chúng ta không thể không có mẹ. Em đi cùng anh được không?”
“Khiếu, em là con gái duy nhất của ba em, là thiếu trại chủ của toàn trại. Quy củ của trại chúng em chính là không thể thông hôn với người ngoài, cho nên chúng ta là không thể nào.”
Người phụ nữ khóc như hoa lê trong mưa, đáy mắt lại có quá nhiều bất đắc dĩ và kiên trì.
Cô có trách nhiệm của mình, không thể vì tình cảm trai gái mà vứt bỏ toàn bộ trại.
“Khiếu, anh biết mà, trại chúng em là trại chủ truyền thừa. Hoàng kim cổ chỉ nhận máu của người nhà họ Trương chúng em. Em có trách nhiệm của mình, em không thể rời đi nơi này.”
“Vậy anh ở lại, anh và con trai đều ở lại cùng em. Dù không thể kết hôn với em, không thể đường hoàng ở bên em, anh cũng chịu. Anh yêu em, em biết mà, vì em anh có thể từ bỏ mọi thứ.”
Khiếu ôm chặt người phụ nữ, thật chặt thật chặt.
Người phụ nữ khóc nói: “Khiếu, mang theo con trai chúng ta rời khỏi nơi này, tìm một nơi không ai quen biết hai người, nuôi nấng thật tốt con trai chúng ta. Đừng dạy nó cổ độc, đừng để nó biết Trương Gia Trại này, càng đừng để nó biết có một người mẹ như em. Nó là con trai chúng ta, là minh chứng cho tình yêu đôi ta. Nó nên có cuộc đời của chính mình, tự mình lựa chọn con đường tương lai muốn bước đi, mà không phải vì trong thân thể chảy dòng máu của người nhà họ Trương mà phải kế thừa sự sắp xếp của số mệnh. Chỉ cần rời khỏi nơi này, rời đi Trương Gia Trại, nó mới có thật nhiều khả năng, mới sẽ sống thật tốt đẹp sinh động. Chỉ có nó sống tốt, đó chính là cách tốt nhất em ở bên anh. Nhớ kỹ, để nó thay em đi nhìn ngắm núi non sông nước em chưa từng bước tới, để nó sống cuộc sống tự do em chưa từng tận hưởng. Nếu anh yêu em, thì đồng ý với em được không?”
“Sao em có thể tàn nhẫn như vậy? Sao em có thể đối xử với anh như vậy?”
Khiếu gằn lên bi thương, đánh thức đứa bé bên cạnh.
Đứa bé oa oa khóc to.
Người phụ nữ vội ôm nó lên an ủi.
Ánh mắt cô dịu dàng như vậy, dịu dàng đến mức khiến người ta có chút hâm mộ.