Mục lục
Cục cưng có chiêu – Thẩm Hạ Lan – Diệp Ân Tuấn (full) – Truyện tác giả: Vi Lan Tử Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cục Cưng Có Chiêu CHƯƠNG 292: LÝ DO NÀY ĐÃ ĐỦ CHƯA?

“Sao vậy? Thẹn quá hóa giận hả? Lợi dụng thân phận và địa vị của cô để trả đũa tôi hay là muốn giết người diệt khẩu? Tốt nhất là cô có thể làm cho tôi chết trong một lần duy nhất, nếu không thì tôi chân trần không sợ đi giày, tôi sợ là cô không chịu đựng nổi sự trả thù của tôi mà thôi.”

Dáng vẻ lúc này của Tiểu Thi vô cùng dữ tợn.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy bất lực.

“Rốt cuộc là cô muốn như thế nào?”

“Chẳng muốn như thế nào cả, cứ dựa theo lời hứa của chúng ta mà làm. Tôi muốn Diệp Ân Tuấn ở bên cạnh của tôi ba tháng, về phần Diệp Ân Tuấn đồng ý với tôi cái gì thì đó chính là chuyện giữa tôi và anh ấy, không phải chị, cho nên nói anh ấy để cho tôi làm em gái nuôi của chị, làm cô hai nhà họ Thẩm, tôi sẽ làm. Cái này dù sao cũng không phải là chị đồng ý với tôi, mà chuyện chị đồng ý với tôi, nhất định cũng phải thực hiện.”

Lời nói của Tiểu Thi làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng vô sỉ.

“Tôi và Diệp Ân Tuấn là vợ chồng, chúng tôi là một thể, ý của anh ấy chính là ý của tôi, cô dựa vào cái gì mà tách chúng tôi ra hả?”

“Dựa vào việc tôi là ân nhân cứu mạng của con gái chị, là người có công lao với nhà họ Diệp, lý do này đã đủ chưa?”

Tiểu Thi một bộ dạng lợn chết không sợ bỏng nước sôi làm cho Thẩm Hạ Lan không biết nên nói cái gì mới tốt.

“Xem là chúng ta nói chuyện không được rồi, có đúng không?”

“Không có gì đáng nói hết, à đúng rồi, tôi muốn uống nước, rót cho tôi một ly nước, tôi muốn nước nóng.”

Những lời này là Tiểu Thi đang nói với Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan tức giận không chịu được, nhưng mà cô vẫn kiềm chế lại, đứng dậy rót một ly nước đưa cho cô ta.

Tiểu Thi cười lạnh một tiếng, trực tiếp tạt ly nước lên trên mặt của Thẩm Hạ Lan ở ngay trước mặt của Thẩm Hạ Lan

“A!”

Thẩm Hạ Lan hoảng hốt kêu lên một tiếng, cảm thấy trên mặt bỏng rát.

Điều dưỡng bị dọa sợ, vội vàng lấy khăn ướt cho Thẩm Hạ Lan.

Tiểu Thi lạnh lùng nói: “Đây là sự trừng phạt đối với việc chị đã thất hứa, nhớ kỹ lần tiếp theo tôi sẽ không nhân từ nương tay cho chị như vậy đâu.”

“Cô…”

Thẩm Hạ Lan tức giận đến toàn thân phát run, nhưng mà sau khi nâng cánh tay lên thì nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Tiểu Thi, tay của cô có làm như thế nào cũng không hạ xuống được.

“Hạ Lan, con đang làm cái gì vậy hả?”

Không biết bà cụ Diệp bước vào từ lúc nào, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đưa tay muốn đánh Tiểu Thi, nhanh tay chạy tới trực tiếp đẩy Thẩm Hạ Lan ra.

“Tiểu Thi là ân nhân cứu mạng của Nghê Nghê, mẹ kêu con đến đây cảm ơn người ta, sao con lại cảm ơn người ta như vậy hả?”

Lời nói của bà cụ Diệp làm cho Thẩm Hạ Lan ngớ người, sau đó cô muốn giải thích, lại nghe thấy Tiểu Thi khóc lóc, ôm eo của bà cụ Diệp mà nói: “Dì Diệp, dì đừng trách chị mà, là lỗi của cháu, sau khi cháu làm xong phẫu thuật thì nên rời khỏi nơi này, biến mất khỏi mắt của mọi người. Là do cháu không hiểu chuyện, là do cháu đã làm phiền chị, huhu, đều là do cháu không tốt, hiện tại cháu đi ngay.”

Nói xong, Tiểu Thi làm như thật sự muốn vén chăn bước xuống giường, dọa cho bà cụ Diệp vội vàng ngăn cản lại.

“Cháu đừng có nhúc nhích, cháu vừa mới làm xong cuộc phẫu thuật, sao có thể hành hạ mình như vậy. Có bà già này ở đây một ngày, xem xem ai dám động vào cháu!”

Bà cụ Diệp tức giận thở phì phò, sau đó quay đầu lại trừng mắt nhìn Thẩm Hạ Lan: “Vốn dĩ cho rằng con hiền lành, sao có thể không biết tốt xấu như vậy hả?”

“Không phải đâu, mẹ, là cô ta…”

“Đi ra ngoài!”

Bà cụ Diệp căn bản không nghe Thẩm Hạ Lan giải thích, gầm lên một tiếng rồi đánh gãy lời của Thẩm Hạ Lan.

Trên mặt của Thẩm Hạ Lan đau rát, vết nước đọng sau lưng vẫn còn chưa khô, dáng vẻ cô chật vật như vậy thế mà lại không bù được diễn xuất hoàn mỹ của Tiểu Thi.

Tiểu Thi trốn ở sau lưng của bà cụ Diệp, nở một nụ cười lạnh với Thẩm Hạ Lan.

Cô ta đã lăn lộn trong xã hội lâu như vậy rồi, sao có thể không đấu lại Thẩm Hạ Lan được chứ?

Cho đến bây giờ, những thứ mà cô ta muốn đều chưa từng không có được, cho dù không chiếm được thì cô ta cũng sẽ không để cho Thẩm Hạ Lan vui vẻ đâu.

Thẩm Hạ Lan tức giận ngứa cả răng, lại biết bây giờ mình có nói cái gì cũng vô dụng thôi.

Cô nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, bà cụ Diệp lại bị Tiểu Thi kéo lại.

“Bà cụ Diệp, dì đừng như vậy mà, dù sao thì chị ấy cũng là mợ chủ nhà họ Diệp.”

Tiểu Thi nói vô cùng oan ức, còn có dáng vẻ khiếp đảm.

Bà cụ Diệp bị Tiểu Thi kịp thời lôi qua cũng không nhìn thấy vết nước đọng ở sau lưng của Thẩm Hạ Lan, lại nhìn thấy màu đỏ bừng trên gương mặt của Thẩm Hạ Lan là do tức giận mà tạo thành, căn bản của không suy nghĩ ở phương diện khác.

“Không có chuyện gì đâu, dì vẫn là bà chủ nhà họ Diệp mà, cháu cứ yên tâm dưỡng thương ở đây đi, chuyện sau này cứ tìm dì là được rồi.”

Bà cụ Diệp nhìn Tiểu Thi tuổi còn nhỏ như thế mà đã cứu được cháu gái của bà ta mà mất đi một quả thận, trong lòng đặc biệt đau lòng cho Tiểu Thi.

Tiểu Thi lại cúi thấp đầu xuống, ấm ức nói: “Diệp tổng đã đến đây thăm cháu, có đưa cho cháu một chút tiền và một cái thẻ, nhưng mà chị Hạ Lan thấy như vậy thì không dễ chịu, đã ném thẻ ngân hàng đi rồi. Cháu xin lỗi, cháu thật sự không muốn tiền của Diệp tổng đâu.”

Nói xong, cô ta lại giãy dụa muốn bước xuống đất nhặt lấy tiền và cái thẻ đó lên đưa cho bà cụ Diệp.

Bà cụ Diệp nhìn thẻ ngân hàng bị ném xuống đất, trong lúc nhất thời sắc mặt rất khó coi.

Rốt cuộc là Thẩm Hạ Lan bị làm sao vậy chứ?

Lúc trước vẫn còn rất tốt, sao gặp Tiểu Thi lại biến thành cái dạng này?

Chẳng lẽ là trước kia đều là giả vờ?

Nghi ngờ của bà cụ Diệp dày đặc, nhưng mà cũng không lên tiếng, chỉ là sau khi ngăn cản Tiểu Thi thì nhặt thẻ ngân hàng lên bỏ lại vào trong tay của Tiểu Thi một lần nữa.

“Ân Tuấn đã cho cháu rồi, vậy thì đó chính là đồ vật của cháu, cháu đừng có sợ, có dì ở đây làm chỗ dựa cho cháu. Dì đã thông báo với truyền thông, dì muốn nhận cháu làm con gái nuôi, sau này cháu chính là thiên kim tiểu thư nhà họ Diệp, xem xem ai dám khi dễ cháu.”

Nghe bà cụ Diệp nói như vậy, Tiểu Thi liền vội vàng lắc đầu.

“Không được không được, cháu không thể làm con gái nuôi của dì được.”

“Cháu sợ cái gì chứ, chỉ cần dì ra mặt thì Thẩm Hạ Lan không dám nói gì đâu.”

Bà cụ Diệp cho rằng cô ta sợ Thẩm Hạ Lan, không khỏi cất cao giọng nói.

Tiểu Thi lại lắc đầu nói: “Diệp tổng đã nói là chị Hạ Lan đã cứu cháu, nói là cháu có duyên phận với nhà họ Thẩm, để cho cháu làm con gái nuôi của nhà họ Thẩm, đồng thời đổi tên cho cháu là Thẩm Thi Thi, chị cũng là bởi vì chuyện này cho nên mới tức giận đó ạ.”

Nghe thấy Tiểu Thi nói như vậy, bà cụ Diệp ngây ra một lúc.

“Hạ Lan đã cứu cháu à?”

“Đúng vậy ạ, nếu không thì sao cháu lại muốn hiến một quả thận cho bé Nghê Nghê được chứ? Lúc trước ở căn cứ cháu bị người của thím Trương bắt cóc muốn bán ra nước ngoài, là chị Hạ Lan đã cứu cháu cùng với những chị em đó, cháu là vì trả phần ân tình cho chị cho nên mới quyết định hiến thận của cháu.”

Lời nói của Tiểu Thi làm bà cụ Diệp ngây ra một lúc, bà ta không biết trong lúc này còn có chuyện như vậy.

“Nếu như cháu trở về để báo ơn, tại sao Thẩm Hạ Lan lại muốn đánh cháu chứ?”

Tiểu Thi nghe thấy bà cụ Diệp hỏi như vậy thì lập tức ủy khuất muốn chết.

“Cũng không có gì cả, cũng là bởi vì Diệp tổng vừa mới ra khỏi phòng phẫu thuật đã đến đây thăm cháu, hơn nữa còn cho cháu một cái thẻ vàng cùng với một chút tiền. Chị hiểu lầm nói cháu quyến rũ Diệp tổng, cho nên mới…”

Bà cụ Diệp nghe xong thì lập tức thở dài một hơi.

“Thẩm Hạ Lan cái gì cũng tốt hết, chỉ là mắt nhìn quá nhỏ, cháu mới lớn có bao nhiêu đâu chứ, đối với Ân Tuấn mà nói cũng chỉ là một đứa bé thôi. Huống hồ gì Ân Tuấn là bởi vì cảm ơn cháu cứu Nghê Nghê cho nên mới đối xử với cháu như vậy, cơn ghen nào con bé cũng có thể có được. Thôi được rồi, con bé cũng không có ý gì xấu đâu, cháu cũng đã nói đó, con bé có thể cứu một người không quen biết như cháu đương nhiên cũng không phải là người gì xấu. Chuyện này để dì nói với con bé, cháu cứ yên tâm dưỡng thương ở đây đi, về phần chuyện thân phận con gái nuôi nhà họ Thẩm, dì sẽ thương lượng với Ân Tuấn.”

Bà cụ Diệp sờ lên tóc của Tiểu Thi, trông vô cùng hiền lành.

Tiểu Thi không ngờ đến là mình nói như vậy để bà cụ Diệp lập tức không trách tội Thẩm Hạ Lan nữa.

Cô ta vốn cho rằng mình nói như vậy thì chắc chắn bà cụ Diệp sẽ cảm thấy Thẩm Hạ Lan quá nhỏ nhen, tính tình kỳ cục, không ngờ đến bà cụ này lại suy nghĩ như thế này.

Tiểu Thi có chút buồn bực, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn nhẹ gật đầu, nói: “Cháu biết rồi ạ, cảm ơn dì Diệp, dì vẫn đừng trách tội chị, chị ấy làm vậy cũng là vì quá quan tâm Diệp tổng mà thôi.”

“Biết rồi, cháu nghỉ ngơi đi, dì đi ra ngoài trước.”

Bà cụ Diệp vừa định hỏi điều dưỡng đi đâu mất rồi, không ngờ đến điều dưỡng cầm lấy khăn mặt chạy vào, lúc nhìn thấy bà cụ Diệp thì hơi sững sờ.

“Đi lấy khăn mặt cho Tiểu Thi hả?”

Bà cụ Diệp cho rằng điều dưỡng đi lấy khăn mặt là để cho Tiểu Thi lau mặt, Tiểu Thi vội vàng chớp chớp mắt với điều dưỡng, đồng thời cũng mang theo một tia cảnh cáo.

Điều dưỡng thấy Thẩm Hạ Lan không có ở đây, chỉ có thể nhẹ gật đầu.

“Lần sau không cần phải đi ra ngoài đâu, ở trong phòng vệ sinh đã có sẵn rồi.”

Bà cụ Diệp tưởng rằng điều dưỡng không biết, dặn dò hai câu, lúc này mới rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi bà cụ Diệp rời khỏi, Tiểu Thi hung dữ nói: “Nếu như cô còn muốn tiếp tục sống ở thành phố này thì tốt nhất biết là cái gì nên nói cái gì không nên nói.”

Điều dưỡng co rúm lại, nhớ đến ngay cả Thẩm Hạ Lan mà Tiểu Thi đều có thể tạt nước nóng chứ đừng nói là mình, cô ta vội vàng gật gật đầu trở về canh chừng ở bên người của Tiểu Thi.

Sau khi bà cụ Diệp rời khỏi phòng bệnh liền trở về phòng bệnh của Thẩm Nghê Nghê, nhưng mà lại không nhìn thấy Thẩm Hạ Lan.

Bà ta không khỏi thấy buồn bực.

“Nghê Nghê, mẹ của cháu đâu rồi?”

“Không phải là mẹ đi ra ngoài ạ, bà nội không gặp mẹ hả? Mẹ cháu vẫn còn chưa trở lại mà.”

Thẩm Nghê Nghê có chút nghi hoặc nhìn bà cụ Diệp.

Sắc mặt của bà cụ Diệp hơi trầm xuống.

Thẩm Hạ Lan rời khỏi phòng bệnh của Tiểu Thi, vậy mà lại không trở về, cô đi đâu vậy chứ?

Cái này là do lúc nãy bà ta quát lớn không hài lòng, cho nên giận dỗi hay gì?

Trước kia có làm như thế nào cũng không cảm thấy Thẩm Hạ Lan già mồm như thế.

Chẳng lẽ cũng bởi vì hiện tại cô biết thân phận của mình là người nhà họ Hoắc, cho nên được sủng mà kiêu?

Trong đầu của bà cụ Diệp nhanh chóng xuất hiện những vấn đề này, nhưng mà cũng không nói cái gì.

Bà cười nói với Thẩm Nghê Nghê: “Chắc có lẽ là mẹ ra ngoài mua đồ ăn ngon cho cháu đó, chờ một lát nữa sẽ trở lại ngay.”

“Bà nội, bà nói xem bao lâu cháu mới có thể khỏe được, cháu thật sốt ruột, cháu muốn đi ra ngoài chơi.”

Hiện tại Thẩm Nghê Nghê ngay cả một giây cũng không muốn chờ.

Bà cụ Diệp nhìn dáng vẻ vui mừng của cháu gái, cười nói: “Sẽ nhanh thôi, chỉ cần Nghê Nghê phối hợp với trị liệu của bác sĩ thì chúng ta đã có thể ra ngoài chơi rồi.”

“Thật ạ?”

“Đương nhiên rồi, có lúc nào bà nội lừa gạt cháu chưa?”

Lời nói của bà cụ Diệp để Thẩm Nghê Nghê vui vẻ nở một nụ cười lần nữa.

Trong căn phòng đều là tiếng cười vui vẻ của Thẩm Nghê Nghê.

Bà cụ Diệp lại biết ơn Tiểu Thi một lần nữa, nếu như không phải là Tiểu Thi thì sao cháu gái của bà ta lại có một tương lai tốt đẹp như vậy chứ.

Đang chơi đùa với Thẩm Nghê Nghê, Thẩm Hạ Lan đẩy cửa bước vào.

Bà cụ Diệp nhìn cô một cái, phát hiện cô đã thay một bộ quần áo mới, thậm chí trên mặt cũng được trang điểm nhẹ nhàng.

Nhớ đến lời Tiểu Thi đã nói, bà cụ Diệp thở dài một hơi.

Thẩm Hạ Lan cũng quá không tự tin rồi.

Lúc này gặp một cô gái nhỏ như vậy mà đã để cô phải lo lắng bất an, thế mà lại còn thay quần áo với trang điểm, thật sự cho rằng Diệp Ân Tuấn dựa vào mặt cho nên mới đối xử với cô tốt à?

Từ lúc nào mà cô lại trở nên nông cạn như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK