“Bây giờ tôi không tiện nói, cô đừng ép tôi được không?”
Dao Lạc rất lạnh nhạt, loại lạnh nhạt xa cách kia như thể không ai có thể tiến vào trái tim của cô ta được.
Thẩm Hạ Lan có chút ngạc nhiên, thậm chí có chút hoài nghi liệu tình cảm của cô ta dành cho Hàn Hi Thần thật sự không thể phai mờ, hay cô ta còn có mưu đồ khác?
Nhưng đây là việc của vợ chồng họ, cô không thể can thiệp được.
Thẩm Hạ Lan suy nghĩ giây lát rồi nói: “Tôi sẽ không ngăn cản những chuyện cô muốn làm, nhưng tôi hy vọng cô đợi đến khi Hàn Hi Thần tỉnh lại được không? Chỉ cần anh ta tỉnh lại thì cô có cần đứa bé này hay không thì tôi cũng sẽ không xen vào, nhưng bây giờ tôi không thể để cô làm những chuyện tồi tệ được. Bởi vì Ân Tuấn đã hứa với Hàn Hi Thần sẽ chăm sóc tốt cho cô và đứa con trong bụng cô. Nếu bây giờ cô bỏ đứa bé đi thì chúng tôi làm sao ăn nói với Hàn Hi Thần đây.”
Dao Lạc không nói đồng ý hay không, cô ta chỉ nhìn Thẩm Hạ Lan một cái đầy ẩn ý, sau đó xoay người bước ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan vốn định đi theo, nhưng lại nghe thấy Dao Lạc lạnh nhạt nói: “Đừng đi theo tôi, tôi muốn ở một mình.”
Những lời này đã ngăn lại bước chân của Thẩm Hạ Lan.
Cô nhìn Hàn Hi Thần vẫn đang hôn mê, cô không biết khi nào anh ta sẽ tỉnh lại, cô cũng không biết rốt cục Dao Lạc có tự ý phá bỏ đứa bé nữa hay không.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy đầu như muốn nổ tung.
Tại sao những chuyện này không thể suôn sẻ được một chút chứ?
Cô cảm thấy phải đi thăm dò Hàn Khiếu.
Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan đến hang động giam giữ Hàn Khiếu lần nữa.
Hàn Khiếu thấy Thẩm Hạ Lan lại đến thì không khỏi sững sờ.
“Sao thế? Cô muốn cạy miệng tôi sao? Thẩm Hạ Lan, tôi không biết gì cả, cô đừng lãng phí sức lực nữa.”
Thẩm Hạ Lan nhìn ông ta rồi mỉm cười nói: “Tôi không hỏi, cũng không muốn biết gì cả, tôi chỉ muốn đến đây xem ông thôi.”
“Cái gì?”
Hàn Khiếu hơi kinh ngạc.
Thẩm Hạ Lan không thèm để ý đến ông ta mà tìm một cái ghế ngồi xuống đối diện Hàn Khiếu, sau đó lấy điện thoại ra chơi game.
Cô không gấp gáp, bộ dạng rất bình tĩnh nhìn Hàn Khiếu đang mờ mịt. Ông ta không biết Thẩm Hạ Lan đang giở trò gì, nhưng ông ta biết Thẩm Hạ Lan ở đây càng lâu thì sẽ càng không có lợi cho ông ta.
“Này, Thẩm Hạ Lan, tôi đói bụng, cô lấy cho tôi chút gì ăn đi.”
“Không có gì ăn hết, nhịn đói đi. Đừng quên bây giờ ông là tù nhân.”
Thẩm Hạ Lan nói chuyện cũng không ngẩng đầu lên, cũng không thèm bố thí Hàn Khiếu một ánh mắt.
Hàn Khiếu chưa bao giờ bị người ta xem thường như vậy, ông ta không khỏi cao giọng.
“Tôi muốn ăn, muốn uống, tốt hơn hết là cô nên phục vụ tốt cho tôi, nếu không cô đừng hòng nhận được bất kỳ thông tin hữu ích nào từ tôi.”
“Cho dù tôi có cho ông ăn uống thì ông cũng chẳng nói đâu. Đã như vậy thì tại sao phải lãng phí đồ ăn?”
Thẩm Hạ Lan vẫn không ngẩng đầu, nhưng những gì nói ra lại có thể khiến người ta tức chết.