Thẩm Hạ Lan không còn nhịn được nữa, trực tiếp bật cười.
Cô cười muốn ngã ra đằng sau, được Diệp Ân Tuấn ôm vào trong ngực, một khắc sau, hoa hồng ở trong tay anh lập tức đưa đến trước mặt của Thẩm Hạ Lan.
“Cô Thẩm Hạ Lan yêu quý, em có đồng ý gả cho anh không? Anh xin hứa, cho dù khỏe mạnh hay ốm đau, phú quý hay nghèo khó, anh đều sẽ đồng lòng với em, răng long đầu bạc, không rời không bỏ.”
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn nghiêm túc như thế, trong đôi mắt phượng xinh đẹp lóe lên một ánh sáng mê người.
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy trái tim rung động, cả người ấm áp.
“Em đồng ý.”
Thẩm Hạ Lan vui vẻ ôm chặt cổ của Diệp Ân Tuấn, trực tiếp dâng môi của mình lên.
Hai người hôn đến quên cả trời đất, đám người xung quanh nhìn thấy thì lại choáng váng.
“Má ơi, có chuyện gì vậy?”
“Hai người phụ nữ ngang nhiên hôn nhau, thế giới này còn có đường sống cho đàn ông không vậy?”
“Hai người phụ nữ này là les, tôi không sống nổi.”
Xung quanh đều là âm thanh kêu gào, tiếng húyt sáo, nhưng mà đối với Thẩm Hạ Lan với Diệp Ân Tuấn mà nói, bọn họ làm như không nghe thấy những thứ này.
Trong mắt của bọn họ chỉ có nhau, chỉ có tình nồng ý mật, cô muốn thời gian như vậy dừng lại, mong muốn đến thiên hoàng địa lão, sông cạn đá mòn.
Diệp Ân Tuấn thừa dịp lúc tâm trạng của Thẩm Hạ Lan đang bay bổng, anh đeo chiếc nhẫn kim cương lên trên ngón tay áp út của cô.
“Từ bây giờ trở đi, em chính là người của anh. Thẩm Hạ Lan, cả đời này em đừng mong trốn thoát khỏi anh.”
“Không trốn, có đánh chết em cũng không trốn.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp nhảy lên trên lưng của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn vội vàng dùng tay nâng cô lên.
Cậu trai quay video cảm thấy cảnh tượng này thật sự tự ngược dân fa, cậu ta cũng phải đi tìm bạn gái để hẹn hò.
Ngọt chết người rồi.
Thật là ngọt.
Diệp Ân Tuấn cõng Thẩm Hạ Lan đi khỏi đó, anh không có thói quen ở lại cho người ta chỉ như khỉ.
Thẩm Hạ Lan muốn lấy lại điện thoại di động từ chỗ cậu trai, lưu đoạn video cầu hôn này lại.
Cho dù Diệp Ân Tuấn có mặc đồ nữ đi nữa, anh cũng bước đi vô cùng vững vàng.
Thẩm Hạ Lan ở trên lưng của anh không quan tâm tới ánh mắt của người khác, cũng không thèm để ý người khác nói như thế nào, cô ôm Diệp Ân Tuấn thật chặt, thấp giọng nói: “Ông xã, em yêu anh.”
Khóe miệng của Diệp Ân Tuấn kéo lên, dường như đáy mắt đang nở hoa, long lanh đến nỗi làm cho người ta không thể rời mắt.
“Anh cũng yêu em.”
Giọng nói của anh không lớn, mang theo tiếng gió truyền vào trong lỗ tai của Thẩm Hạ Lan, xuyên thẳng qua màn nhĩ rồi chạm vào trong đáy lòng, trong lòng xuất hiện từng cơn gợn sóng, chậm rãi khuếch tán ra toàn thân.
Diệp Ân Tuấn cõng Thẩm Hạ Lan đi một đoạn đường trở về nơi dừng xe ban đầu.
Trên đường đi đều có người chụp ảnh, có người húyt sáo, chuyện này đối với bọn họ mà nói không hề quan trọng, dường như là giữa trời và đất chỉ có hai người bọn họ tồn tại.
Sau khi lên xe, Diệp Ân Tuấn nhanh chóng lấy bông tẩy trang của Thẩm Hạ Lan ra để tẩy trang, thuận tiện đổi lại quần áo của mình.