Dựa vào thân thủ của Tiêu Nguyệt, đừng nói là một Trương Linh, cho dù có thêm một Trương Linh nữa thì cũng chưa chắc có thể làm tổn thương bà ta, nhưng mà lúc trước khi mà Tiêu Nguyệt đến Hải Thành, Thẩm Hạ Lan nhớ rất rõ bà ta nói là mình bị Trương Linh đâm bị thương.
Thẩm Hạ Lan nhớ tới những chuyện này thì tâm trạng lại càng phiền muộn.
Hai người một trước một sau, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng phát hiện Tiêu Nguyệt đi vào trong rừng.
Đây là một khu rừng cách Trương Gia Trại không xa, nếu như có thể, cũng có thể đi đường vòng đến núi phía sau Trương Gia Trại.
Cho nên, Tiêu Nguyệt đến đây là có mục đích gì?
Chẳng lẽ cũng là vì mỏ vàng?
Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng mà cô cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó vỡ vụn từng chút từng chút, hứng gió lạnh thổi tới, cô như rơi vào trong hầm băng.
Tiêu Nguyệt rất quen thuộc với rừng rậm, thậm chí là quen đường đến nỗi như là về nhà của mình, nhưng mà lại làm khổ cho Thẩm Hạ Lan.
Thiếu chút nữa là Thẩm Hạ Lan đã bị bại lộ rất nhiều lần, may mà nhanh chóng tránh khỏi, nhìn thấy Tiêu Nguyệt đi được một tiếng đồng hồ rốt cuộc cũng đã dừng lại trong rừng sâu.
Gió ở nơi đây thổi phù phù, Thẩm Hạ Lan tìm một vị trí trốn thật kỹ.
Tiêu Nguyệt nhìn xung quanh một chút, sau đó duỗi ngón tay ra huýt sáo một tiếng, lập tức có một người áo đen xuất hiện.
Bởi vì quá tối, người áo đen lại nấp rất kỹ, làm cho Thẩm Hạ Lan không thể nhìn thấy rõ mặt của người kia, cô lại suy đoán ở trong lòng người gặp Tiêu Nguyệt là ai vậy?
Chẳng lẽ là thuộc hạ của Tiêu Nguyệt?
Nhưng mà không đợi Thẩm Hạ Lan nghĩ rõ ràng thì liền nhìn thấy Tiêu Nguyệt quỳ xuống với người áo đen, sắc mặt có chút khủng hoảng.
“Bà còn dám đến đây.”
Giọng nói của người áo đen mang theo một tia tàn nhẫn và lạnh lẽo.
Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày.
Là đàn ông?
Hơn nữa còn là một người đàn ông không nhỏ tuổi.
Mối quan hệ giữa ông ta và Tiêu Nguyệt là gì vậy?
Tại sao Tiêu Nguyệt lại sợ ông ta?
Thân thể của Tiêu Nguyệt co rúm lại, lại thấp giọng nói: “Chủ nhân cho gọi, sao tôi lại dám không đến.”
“Chủ nhân? Bà còn biết tôi là chủ nhân của bà?”
Người áo đen đột nhiên đá vào ngực của Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt liền ngã xuống đất, khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi, có thể thấy được người áo đen ra tay rất nặng.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan lập tức bị nắm chặt.
Dù sao thì Tiêu Nguyệt cũng là dì cả của cô, một cước này giống như là đang đá vào người của Thẩm Hạ Lan, làm cho cô đau đớn khó chịu.
Chủ nhân?
Tiêu Nguyệt lại gọi ông ta là chủ nhân?
Thẩm Hạ Lan khá là kinh ngạc.