Anh đến quân khu lâu như vậy sao còn chưa trở về?
Lẽ nào là vì còn có chuyện hay sao?
Thẩm Hạ Lan gọi điện cho Diệp Ân Tuấn, nhưng nghĩ lại, vẫn là thôi, tránh để bị Diệp Ân Tuấn nghĩ anh sợ nên anh ở lại quân khu.
Cô không muốn can thiệp vào quyết định của Diệp Ân Tuấn.
Nếu Diệp Ân Tuấn thật sự muốn ở lại quân khu, cô cũng sẽ điều chỉnh tâm thái làm tốt một người vợ quân nhân, nhưng nếu Diệp Ân Tuấn muốn quay về, cô càng thêm vui mừng.
Thẩm Hạ Lan nghĩ một lát thì có hơi buồn ngủ.
Cô dựa vào đầu giường, không bao lâu thì ngủ thiếp đi.
Khi Diệp Ân Tuấn trở về, nhìn thấy Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh chơi trong phòng khách, mà Diệp Minh Triết đoán chắc ở thư phòng, lại không thấy Thẩm Hạ Lan.
“Nghê Nghê, Tranh, mẹ đâu?”
Diệp Ân Tuấn để áo khoác ở chỗ cửa ra vào.
Diệp Nghê Nghê lập tức chạy lại, giang cánh tay nhỏ ra để Diệp Ân Tuấn bế.
Diệp Ân Tuấn dịu dàng bế cô bé lên.
“Aiya, công chúa nhỏ nhà ba hình như nặng hơn rồi.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến mặt của Diệp Nghê Nghê có hơi xụ xuống.
“Ba, ba là nói con béo rồi sao?”
“Không có, ba là nói công chúa nhỏ nhà chúng ta lớn rồi.”
Diệp Ân Tuấn rất muốn sống nên nói.
Diệp Nghê Nghê bỗng chốc trở nên vui vẻ cười nói.
“Ba là tốt nhất.”
“Đương nhiên, mẹ đâu?”
“Về phòng rồi, đoán chắc bị anh trai chọc tức rồi.”
Diệp Nghê Nghê vội báo cáo.
Khóe miệng của Diệp Tranh hơi cong lên, cảm thấy cảm giác Diệp Nghê Nghê chơi Diệp Minh Triết thật tốt.
Diệp Ân Tuấn hơi ngẩn người.
“Minh Triết chọc mẹ giận sao? Tại sao?”
“Ai biết chứ.”
Diệp Nghê Nghê nhún vai.
Diệp Ân Tuấn vội để Diệp Nghê Nghê xuống, đứng dậy đi về phía phòng ngủ ở lầu hai.
Diệp Tranh thấp giọng nói: “Nghê Nghê, em dạo này có ý kiến với Minh Triết à?”
“Có.”
Diệp Nghê Nghê không hề che đậy.
“Hả?”
Diệp Tranh có hơi nghi hoặc.
Diệp Nghê Nghê thấp giọng nói: “Anh ấy ra ngoài chơi cũng không dẫn em theo, trước đây là vì sức khỏe của em không tốt, nhưng bây giờ sức khỏe của em tốt cả rồi, anh ấy ra ngoài chơi vẫn không dẫn em theo. Đừng tưởng em không biết, anh và anh trai đều đi nước ngoài có phải không? Quá đáng lắm luôn! Các anh vậy mà không dẫn em đi chơi!”
Diệp Nghê Nghê càng nói càng tức.
Diệp Tranh bỗng có hơi buồn bực.
“Bọn anh không phải đi chơi, bọn anh là ra ngoài làm việc.”