Hai người lại nói một lúc nữa, lúc này Diệp Ân Tuấn mới cúp video.
Anh dặn dò quản gia chuẩn bị bữa tối, còn cho người nấu canh tẩm bổ cho Thẩm Hạ Lan.
Không phải ở đây không có người giúp việc và quản gia, mà là buổi trưa bị Diệp Ân Tuấn sắp xếp đi ra ngoài hết rồi. Bây giờ bọn nhỏ sắp đến rồi, cũng cần có người chăm sóc ăn uống hàng ngày cho bọn nhóc.
Thẩm Hạ Lan bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Ba chữ Tống Dật Hiên khiến cô tỉnh táo lại.
“Anh họ, anh đến rồi à? Để em đi đón.”
Thẩm Hạ Lan vội nói, đồng thời thầm mắng tên Diệp Ân Tuấn quá cầm thú, cũng không đánh thức cô.
Tống Dật Hiên nói: “Không cần đâu, em làm gì thì làm đi, Diệp Ân Tuấn đã cử người đến đón anh rồi, anh sẽ trực tiếp đến gặp ba anh. Lát nữa Ngọc Duyên sẽ đến chỗ em, em chăm sóc cô ấy nhé.”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu, cúp điện thoại, nhanh chóng đứng dậy tắm rửa, đột nhiên phát hiện viên đá huyết ngọc trên cổ mình có chút thay đổi.
Trong huyết ngọc hình như có một tia máu di chuyển.
Thẩm Hạ Lan vội dụi mắt, khi nhìn kỹ lại, phát hiện huyết ngọc không có thay đổi gì.
Lẽ nào là cô vừa rồi hoa mắt?
Thẩm Hạ Lan đột nhiên lắc đầu bật cười.
Cô bị làm sao vậy?
Hiện tượng quỷ dị như vậy cũng chỉ có thể nhìn thấy trong sách thôi nhỉ?
Cô thuận tay để huyết ngọc sang một bên, sau đó đi vào tắm rửa, sau khi mặc quần áo vào thì liếc nhìn huyết ngọc, nghĩ tới trên người của Diệp Ân Tuấn cũng có một miếng thì lại đeo lên.
Mặc kệ nói như nào, đây là một đôi, ngụ ý rất tốt, cô xem như đeo để có tâm trạng tốt đi.
Huyết ngọc mát lạnh chạm qua da, khiến Thẩm Hạ Lan có hơi thư thái.
Sau khi cô đeo xong thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe, còn chưa đợi cô đi ra, giọng nói vui vẻ của Diệp Nghê Nghê đã truyền tới.
“Oa, đẹp quá!”
Khóe miệng của Thẩm Hạ Lan hơi cong lên.
Diệp Minh Triết cũng có hơi khác biệt, có điều con trai đối với những cái này tóm lại có chút sao cũng được. Cậu bé và Diệp Tranh đi theo đằng sau Diệp Nghê Nghê, thấy Diệp Nghê Nghê giống như con chim nhỏ nhảy nhót chạy vào.
Thẩm Hạ Lan vội đi ra đón.
“Bé cưng, về rồi hả?”
“Mẹ! Chỗ này rất đẹp, con rất thích!”
Diệp Nghê Nghê trực tiếp nhào vào trong lòng Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan bế Diệp Nghê Nghê lên, cười rồi nói: “Mẹ cũng rất thích.”
Diệp Ân Tuấn từ thư phòng đi ra, nhìn thấy vẻ thỏa mãn của Diệp Minh Triết và Diệp Tranh, không khỏi cười hỏi: “Hai đứa hôm nay thu hoạch không ít nhỉ?”
“Dạ, ba, bác sĩ David đó rất giỏi.”
Bộ dạng tràn đầy sức sống của Diệp Tranh khiến Thẩm Hạ Lan nhìn mà có hơi ngạc nhiên.