CHƯƠNG 389: ANH CÓ NGHE LẦM KHÔNG VẬY?
Thẩm Hạ Lan khoát tay nói: “Tôi có thể mà, anh cứ yên tâm đi, trước khi vẫn chưa tìm ra được người hại tôi, tôi sẽ không gục ngã đâu. Bất kể là ai, tôi cũng muốn biết người kia muốn làm cái gì”
Thấy Thẩm Hạ Lan kiên trì như vậy, Tống Dật Hiên cũng không nói cái gì nữa, chỉ có thể đau lòng nói: “Cô chịu đựng một chút đi, cần tôi giúp đỡ gì thì cô cứ nói, tôi không ngại phiền phức đâu”
“Tôi biết rồi”
Thẩm Hạ Lan cũng không khách khí.
Sau khi Tống Dật Hiên đi khỏi, đầu óc của cô lại càng nặng nề hơn nữa.
Dù vậy, trong đầu của cô vẫn xuất hiện hình bóng của Diệp Ân Tuấn.
Anh cùng với Dư Khinh Hồng…
Nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy vô cùng châm chọc.
Lúc đầu, Thẩm Hạ Lan không có ý định nhìn nó, dù sao thì tin tức cường điệu cũng không có gì để xem.
Ví dụ như Tống Dật Hiên đã nói tới rất có thể đây chỉ là một chuyện hiểu lầm, là một cái bây, nhưng mà cô vẫn không tự chủ được mà xem hết tất cả bài báo.
Diệp Ân Tuấn nói là không phải chỉ chơi phụ nữ thôi à?
Trái tim của cô lại bị tổn thương máu me đầm đìa.
Đây không phải là lời mà Diệp Ân Tuấn nên nói.
Nhưng mà nếu như anh không nói thì các phóng viên dám viết bừa à?
Cho nên anh đây là đang gián tiếp thừa nhận sự thật mình ngủ cùng với Dư Khinh Hồng?
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy đầu của mình càng đau.
Hiện tại cô cũng có tiếng xấu, cô có tư cách gì để đứng cùng lập trường mà trách cứ Diệp Ân Tuấn làm cái gì cơ chứ.
Thực ra thì suy nghĩ kỹ một chút, Diệp Ân Tuấn cũng coi như đối xử với cô rất tốt không phải sao?
Chẳng những nể mặt mình, còn giày vò bản thân như thế, cô còn có cái gì không vừa lòng nữa đây? Bây giờ Diệp Ân Tuấn cũng chỉ là chơi phụ nữ mà thôi.
Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan che ngực nằm ở trên giường, cảm giác cả người đều đau đớn vô cùng.
Lúc Tống Dật Hiên trở về, Thẩm Hạ Lan đã có hơi mê man, bị Tống Dật Hiên đánh thức dậy, mơ mơ màng màng uống thuốc, uống một hồi liền ngủ mất.
Trong giấc mơ, Diệp Ân Tuấn đi cùng với người phụ nữ khác, mặc kệ cô có kêu gọi như thế nào Diệp Ân Tuấn cũng không thèm quay đầu lại nhìn cô một cái nào.
Thẩm Hạ Lan chạy theo đến nỗi cả giày cũng mất, nhưng mà vẫn không đuổi kịp.
Cô kêu khóc, cô dốc hết lực của mình cầu xin Diệp Ân Tuấn đừng đi, nhưng mà trong mắt của đối phương chỉ có người phụ nữ bên cạnh.
Khi người phụ nữ bên cạnh anh quay đầu lại, Thẩm Hạ Lan mới phát hiện đây không phải là Dư Khinh Hồng đó ư?
Dư Khinh Hồng cười lạnh nhìn cô, nói: “Thẩm Hạ Lan, tôi đã nói rồi, tôi muốn dành lấy tất cả những gì mà cô có, hiện tại vẫn chỉ là Diệp Ân Tuấn, sau này còn có nhà họ Hoắc, còn có bà cụ Diệp, còn có bọn nhỏ.
của cô nữa, tôi sẽ để cho bọn nó gọi tôi là mẹ, lúc tôi tức giận thì tôi sẽ trút giận vào bọn nó, tôi xem xem cô.
có thể làm như thế nào?”
“Đừng, đừng mài”
Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên ngồi dậy cả người đều là mồ hôi “Dậy rồi à? Xem như là tỉnh rồi, cô có biết không hả, tôi sắp bị cô hù chết rồi đó”
Tống Dật Hiên lo lắng nhìn Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nhìn xung quanh một chút, lúc này mới nhớ đến mình đang ở đâu.
Hóa ra chỉ là một giấc mơ.
May quá, chỉ là một giấc mơi Thẩm Hạ Lan run rẩy, cả người mồ hôi đầm đìa.
Tống Dật Hiên vội vàng đưa ly nước ấm qua rồi nói: “Cô uống chút nước đi, cô sốt cao như vậy, mặc dù đã ra mồ hôi nhưng mà vẫn có chút vô lực, cũng may là hiện tại đã hạ sốt rồi, nhưng mà vẫn không thể lơ là được”
“Cảm ơn anh”
Thẩm Hạ Lan nhận lấy ly nước, cô không khỏi nhớ đến Diệp Ân Tuấn chăm sóc cho mình.
Trong khoảng thời gian ở cử một tháng ấy, Diệp Ân Tuấn chăm sóc cô từng li từng tí như thế nào, chẳng lẽ tất cả đều là giả hết ư?
Tình cảm giữa cô và Diệp Ân Tuấn chẳng lẽ đều là mong muốn đơn phương?
Không!
Không phải!
Cô không phải là đầu đất, đương nhiên có thể cảm nhận được tình yêu của Diệp Ân Tuấn đối với cô, nhưng mà tại sao Diệp Ân Tuấn yêu cô như vậy, lúc nhìn thấy những bức ảnh khỏa thân của cô, anh thà rằng uống thuốc cũng không chịu chạm vào cô?
Anh thật sự tin có đúng không?
Anh tin tưởng rằng Thẩm Hạ Lan cô chính là một người phụ nữ vô liêm sĩ, là cái loại phụ nữ tùy tiện làm xẵng làm bậy với đàn ông?
Nếu như tin, tại sao lại còn đối xử với cô tốt như thế? Nếu như không tin, tại sao lại không hỏi? Cứ để mặc cho cây gai tâm lý làm mình bị thương?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy rằng cô không hiểu Diệp Ân Tuấn, cũng nhìn không thấu anh.
Chỉ biết là giờ phút này cô vô cùng nhớ Diệp Ân Tuấn, cho dù lắng nghe âm thanh của anh cũng được rồi.
Hốc mắt của Thẩm Hạ Lan đong đầy nước mắt.
€ó lẽ là lúc người ta bị bệnh thì vô cùng yếu ớt.
Mặc kệ bản thân mình kiên cường như thế nào, vào lúc bị bệnh kiểu gì cũng sẽ nhớ đến người đối xử tốt với mình nhất.
Không thể nghi ngờ, ở trong lòng của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn chính là người tốt nhất.
Nhưng mà bây giờ cô lại không thể gặp được anh.
Vì anh, vì nhà họ Diệp, cô phải cắt đứt quan hệ với bọn họ mới được.
Tống Dật Hiên nhìn thấy bộ dạng cố nén nước mắt của Thẩm Hạ Lan, không khỏi thở dài một hơi rồi nói: “Nếu như cô thật sự muốn biết tình huống của Diệp Ân Tuấn, không bằng gọi điện thoại cho anh ta đi, dù sao chỉ là một cuộc điện thoại thôi, không có gì đâu”
“Không được đâu, anh không biết được bản lĩnh của anh ấy lớn tới cỡ nào đâu. Tôi biết rất rõ ràng, anh ấy có thể thông qua một cuộc điện thoại mà tìm thấy vị trí của tôi, nếu như để Diệp Ân Tuấn biết tôi đang ở đâu, không quan tâm đến việc xảy ra chuyện gì, có lế là anh ấy sẽ đón tôi về nhà, đến lúc đó ý nghĩa của việc chạy trốn đã vô dụng rồi không phải sao?”
Thẩm Hạ Lan uống một hớp nước, đè hết tất cả nhớ nhung của mình xuống.
Bà cụ Diệp đối xử với cô tốt như vậy, bọn nhỏ cũng không thể bị liên lụy vào, cô cũng chỉ có thể thoát khỏi nhà họ Diệp, một mình âm thầm điều tra người kia ra mới được.
Tống Dật Hiên nhìn thấy cô toàn là suy nghĩ cho.
nhà họ Diệp, suy nghĩ cho Diệp Ân Tuấn, không khỏi có chút ganh ghét.
“Chắc chản là kiếp trước Diệp Ân Tuấn đã cứu vớt cả dãy ngân hà, kiếp này mới có thể lấy một người phụ nữ tốt giống như cô”
Thẩm Hạ Lan bị anh ta chọc cười.
“Anh cũng biết nói đùa quá nhỉ”
“Những gì tôi nói đều là thật!”
“Được rồi, đừng có lấy lòng tôi, tôi phải nhanh chóng khỏe lên, sau đó lộ diện ra ngoài, nếu không thì chỉ sợ là người sau lưng sẽ làm gì đó với nhà họ Diệp.
Tôi chạy trốn, bọn họ không tìm thấy tôi, thế là lại gây chuyện với Diệp Ân Tuấn, muốn dội nước bẩn cho anh ấy, nhét Dư Khinh Hồng vào trong nhà họ Diệp, đáng tiếc là Diệp Ân Tuấn không phải là người bị người khác.
nắm mũi dắt đi”
Thẩm Hạ Lan vừa mới nói xong lời này, ít nhiều gì Tống Dật Hiên cũng hơi ngây ra một lúc.
“Có ý gì, rốt cuộc cô cũng đã thừa nhận Diệp Ân Tuấn bị tính kế rồi?”
“Đúng vậy, lúc nấy là do tôi bị sốt, đầu óc không rõ ràng, bây giờ đã hết sốt rồi, đương nhiên đầu óc cũng sẽ theo đó mà khôi phục lại. Anh nói đúng, Diệp Ân Tuấn là một người thông minh như thế, nếu như quả thật muốn chơi gái thì chắc chắn anh ấy sẽ không chọn trong lúc mấu chốt như thế này, huống hồ gì còn bị người ta bắt gian tại giường. Anh ấy không phải là một người không cẩn thận, trừ phi bị người khác mưu hại, tôi đã nghĩ đến đối phương là muốn lợi dụng chuyện này để dẫn dụ tôi ra. Dư Khinh Hồng đã góp mặt vào thì tất nhiên có liên quan đến những người kia, chỉ cần quan sát Dư Khinh Hồng thật cẩn thận, vậy thì chúng ta đã có thể đạt được một chút manh mối”
Thẩm Hạ Lan vứt bỏ tâm lý khó chịu và đau lòng, cô liền nhìn sự việc này tương đối rõ ràng.
Nghe thấy cô phân tích có lý trí như thế, Tống Dật Hiên có chút khâm phục.
“Vậy ý của cô chính là kêu tôi tìm người quan sát Dư Khinh Hồng?”
“Đúng vậy, xem xem cô ta có hành động gì tiếp theo, liên hệ với người nào, có lẽ chúng ta sẽ tìm ra được manh mối gì đó”
Đầu óc của Thẩm Hạ Lan thanh tỉnh, cô cảm thấy hình như là lúc nãy mình mới vừa bị bệnh.
Diệp Ân Tuấn là người như thế nào, nhiều năm như vậy rồi, cô là người hiểu nhất không phải sao?
Trong khoảng thời gian cô rời đi năm năm, Diệp Ân Tuấn cũng không tìm phụ nữ, làm sao có thể xuất hiện chuyện như vậy vào lúc này được chứ?
Huống hồ gì cho dù Diệp Ân Tuấn có ghét bỏ cô bị người khác chụp ảnh khỏa thân, nhưng mà sự cưng chiều và yêu thương của bình thường cuối cùng cũng không thể lừa gạt người.
Cho dù là một người có biết diễn kịch đến cỡ nào đi nữa thì ánh mắt cũng không thể lừa gạt người khác, ánh mắt của Diệp Ân Tuấn nhìn cô tuyệt đối không phải là giả vờ.
Nghĩ như vậy, trong lòng của Thẩm Hạ Lan mới dễ chịu một chút.
Cho dù có phải là an ủi mình hay không, cuối cùng cô cũng chỉ có thể suy nghĩ như vậy.
Tống Dật Hiên thấy Thẩm Hạ Lan đã nghĩ thông suốt rồi, lúc này mới yên lòng.
“Được rồi, để tôi đi sắp xếp, cô ăn cơm trước đi, tôi sợ nó nguội rồi cho nên đi hâm nóng một lần nữa”
“Cảm ơn anh”
Thẩm Hạ Lan nhậ lấy đồ ăn, mặc dù là không có khẩu vị nhưng mà cô vẫn ép buộc mình phải ăn một chút.
Bất kể nói như thế nào cô cũng nên giữ sức khỏe của mình.
Tuyệt đối không thể để người trong tối đắc ý quá lâu.
Tống Dật Hiên thấy cô đã ăn rồi, lúc này mới đi khỏi.
Không bao lâu sau, Tống Dật Hiên liền mang đến tin tức mới cho Thẩm Hạ Lan.
“Có một số việc tôi không biết là có nên nói với cô hay không, nhưng mà tôi không nói thì lại sợ rằng cô sẽ bị mắc kẹt, cho nên là…”
Thấy Tống Dật Hiên nói chuyện cứ ấp a ấp úng, Thẩm Hạ Lan cảm thấy có hơi bất nhờ.
“Rốt cuộc là có chuyện gì, nhìn bộ dạng nói chuyện giống như là ông già của anh, tôi thật sự rất khó chịu”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy không có chuyện gì là mình không thể tiếp thu được.
Cô thậm chí đều cảm thấy mình sắp luyện thành kim cương bất hoại rồi.
Tống Dật Hiên vẫn còn có chút do dự như cũ.
“Nói nhanh đi, lăng nhà lăng nhằng”
Thẩm Hạ Lan không quen nhất là bộ dạng này.
Tống Dật Hiên hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi dựa theo lời dặn dò của cô đi điều tra Dư Khinh Hồng, kết quả là Dư Khinh Hồng được bà cụ nhà họ Hoäc đưa đến bệnh viện”
“Đưa đến bệnh viện? Là có ý gì? Diệp Ân Tuấn ra tay với cô ta?”
Đây là vấn đề mà Thẩm Hạ Lan suy nghĩ đến ngay lập tức.
Dựa vào tính tình của Diệp Ân Tuấn, mặc dù bình thường lạnh lẽo nhưng mà một khi chọc cho anh nổi giận phát hỏa rồi, anh sẽ mặc kệ đối phương là nam hay nữ, anh thà đánh nhầm chứ không bỏ sót.
Nếu như chuyện này thật sự là do Dư Khinh Hồng đã tính kế Diệp Ân Tuấn, làm cho Diệp Ân Tuấn bị ép phải xuất hiện với cô ta, đúng là Diệp Ân Tuấn có thể ra tay đánh người.
Cho nên Thẩm Hạ Lan mới có thể hỏi như vậy.
Tống Dật Hiên lại lắc đầu, nhìn Thẩm Hạ Lan, muốn nói rồi lại thôi.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, anh mau nói đi, chẳng lẽ là anh muốn tôi sốt ruột đến chết hả?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Tống Dật Hiên của ngày hôm nay vô cùng không bình thường, rốt cuộc là cái người này bị làm sao vậy chứ?
Tống Dật Hiên nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Cô có muốn uống chút nước trước không, tôi sợ là một lát nữa cô sẽ không chịu đựng nổi đâu”
“Bây giờ còn có chuyện gì mà tôi không chịu nổi chứ, một người phụ nữ có thể chịu đựng không thể chịu đựng tôi đều chịu đựng hết rồi, cho dù hiện tại anh có nói Diệp Ân Tuấn không cần tôi nữa, tôi cũng có thể chịu đựng được”
Mặc dù Thẩm Hạ Lan nói như vậy, nhưng mà Tống Dật Hiên vẫn không yên tâm cho lắm.
“Tống Dật Hiên, rốt cuộc là anh có nói không hả?”
Cuối cùng, Thẩm Hạ Lan đã hoàn toàn nổi giận.
Tống Dật Hiên thấy cô như thế này, không thể nhẹ giọng nói: “Tin tức Dư Khinh Hồng nằm viện đã bị chặn lại rồi, tôi cài người vào cho nên mới biết được sau khi cô ta bị người khác cưỡng hiếp quá mức thì phần dưới bị xé rách dữ dội, cho nên mới được đưa đến bệnh viện, nghe nói là vết thương trên người cũng không ít, bà cụ Hoắc cứ luôn măng cái tên súc sinh Diệp Ân Tuấn, lúc ấy có rất nhiều người đều nghe được”
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức thay đổi.
“Anh nói cái gì, anh có nghe lầm không hả?
Hoặc là người khác cố ý đồn đại như thế vì là muốn nói xấu Diệp Ân Tuấn?”