Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan không muốn làm phiền Dao Lạc và Hàn Hi Thần, nên đã ra ngoài.
“Em có mệt không?”
Diệp Ân Tuấn xoa xoa cổ tay tê mỏi của Thẩm Hạ Lan, nhẹ giọng hỏi.
“Em ổn mà, nhìn hai người họ hạnh phúc khiến em cảm thấy mãn nguyện. Em thực sự mong rằng tất cả những người yêu nhau trên thế giới này đều có thể ở bên nhau.”
Cho đến ngày hôm nay, Thẩm Hạ Lan vẫn là cô gái mang trong tim tình yêu và khao khát.
Diệp Ân Tuấn nhìn cô với ánh mắt đong đầy yêu thương.
“Cuộc sống đa phần sẽ không như chúng ta mong muốn, chúng ta chỉ cần cố gắng hết sức là được.”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Cô dựa vào vòng tay của Diệp Ân Tuấn, nhỏ giọng hỏi: “Anh nói thử xem nếu Hàn Hi Thần và Phương Nghị không phải là quan hệ cha con, thì cha của anh ấy sẽ là ai? Hồi đó, dì Trương đối với Phương Nghị tình sâu nghĩa nặng, không thể nào có quan hệ với người đàn ông khác được.”
“Cũng không hẳn là vậy, nếu Phương Nghị sử dụng thủ đoạn đặc biệt gì đấy, có lẽ ngay cả bà ấy cũng chẳng biết.”
Diệp Ân Tuấn nghĩ đến chuyện của Vu Linh và Diệp Tri Thu, ánh mắt bất giác ảm đạm đi một chút
Những người này thật đáng hận.
Thẩm Hạ Lan sững sờ một lúc rồi hiểu ra.
“Không thể nào? Dì Trương đối với ông ta một lòng một dạ, ông ta hoàn toàn không cần dùng bất cứ thủ đoạn đặc thù nào.”
“Nhưng ông ta đối với dì Trương lại không hề một lòng một dạ, tất cả những gì ông ta muốn là bí mật của ngọn núi sau Trương Gia Trại.”
Diệp Ân Tuấn có thể thấy rõ dã tâm của người đàn ông này.
Lúc này, Thẩm Hạ Lan không nói gì nữa.
Đi đến hiện tại, Thẩm Hạ Lan đã nhìn thấy bao thăng trầm của đời người, đột nhiên cô nhận ra mình phải khó khăn đến mấy mới được ở bên Diệp Ân Tuấn.
Trong vòng xoáy đầy rẫy những toan tính và hãm hại, đôi khi cô không khỏi băn khoăn tự hỏi những gì mình đang có là thật hay giả, hay đó cũng chỉ là ảo tưởng?
Nhưng nhìn Diệp Ân Tuấn tình sâu nghĩa nặng ở ngay trước mặt, Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Nếu ngay cả sự sống và cái chết cũng có thể làm giả, thì trên đời này có lẽ thực sự không có tình yêu đích thực.
Thẩm Hạ Lan vòng tay qua eo Diệp Ân Tuấn thì thầm: “Em mệt rồi, mình về nghỉ ngơi đi. Ngày mai chúng ta bắt đầu làm việc, cần ngủ đủ giấc.”
“Ừm”.
Diệp Ân Tuấn đồng ý, ôm lấy Thẩm Hạ Lan, sau đó sải bước về phía lều của họ.
Thẩm Hạ Lan đã chuẩn bị sẵn tâm lý việc Diệp Ân Tuấn rất nhiệt tình, nhưng anh chỉ ôm Thẩm Hạ Lan ngủ, mà không làm gì khác.
Thẩm Hạ Lần có hơi phiền muộn, chẳng lẽ mình hiểu sai ý rồi à?
Nhưng vì Diệp Ân Tuấn không có ý gì nên cô cũng không nói gì, xoay người ngủ thiếp đi.
Khi tiếng thở đều đều vang lên, Diệp Ân Tuấn mở mắt ra, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang ngủ say, khóe môi bất giác giật giật.