Sau khi tất cả mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, Diệp Tranh mặc bộ đồ khử trùng rồi đi đến trước mặt Thẩm Hạ Lan.
Mặc dù là mấy ngày nay Thẩm Hạ Lan vẫn ăn được ngủ được, nhưng mà lại không có da có thịt, ngược lại hốc mắt còn hõm vào, sắc mặt xanh xao.
Nhìn thấy sắc mặt này, trong lòng của Diệp Tranh trở nên hoảng loạn.
Cậu bé cũng không có niềm tin tuyệt đối là mình có thể dẫn dụ cổ trùng ra ngoài, nhưng mà bây giờ sư phụ không có ở đây, người có thể làm chuyện này chỉ có một mình cậu bé. Huống hồ gì, hiện tại người đang nằm trên giường bệnh lại là mẹ của mình.
Diệp Tranh hít một hơi thật sâu, lấy một cái bát hương từ trong túi ra.
Bát hương này không lớn, Diệp Tranh vừa mới nhóm lửa thì liền truyền tới một mùi hương kì lạ.
Tiêu Niệm Vi và Diệp Ân Tuấn rất muốn mở miệng hỏi xem đây là cái gì, nhưng mà bọn họ lại không dám, sợ là sẽ quấy rầy Diệp Tranh.
Mặc dù Diệp Tranh vẫn còn nhỏ, nhưng mà đã có sự trầm ổn và cơ trí của một người bác sĩ.
Cậu bé nói với Lam Thần ở bên cạnh: “Chú Lam, lấy máu đi, lúc nào cháu bảo chú dừng thì chú hãy dừng.”
“Được.”
Lam Thần không hề do dự cầm lấy con dao cắt cổ tay của mình.
Cùng lúc đó, Diệp Tranh cũng nắm cổ tay của Thẩm Hạ Lan lại, gần như là ngay lúc Lam Thần vạch cổ tay mình, con dao phẫu thuật ở trong tay của cậu bé cũng vạch cổ tay của Thẩm Hạ Lan.
Dòng máu đen sì chảy ra từ trong cổ tay của Thẩm Hạ Lan, tản ra mùi hôi thối, lập tức tràn ngập trong toàn bộ phòng ngủ.
Diệp Ân Tuấn không khỏi nhíu mày, mà Tiêu Niệm Vi thì không nhịn được, thiếu chút nữa là nôn mửa.
Máu màu đen vẫn luôn chảy ra, hòa trộn với máu của Lam Thần rồi nhỏ xuống vào trong cái chậu sứ, phát ra tiếng vang lách tách, giống như là có một bàn tay vô hình đang kéo chặt trái tim của mọi người.
Thân thể của Thẩm Hạ Lan đột nhiên lại co rút.
Giống như là cô bị cái gì đó xé rách, toàn thân đau dữ dội, mồ hôi lạnh thuận theo cái trán không ngừng rơi xuống, mà sắc mặt của cô cũng nhanh chóng tái nhợt.
“Hạ Lan.”
Diệp Ân Tuấn đau lòng muốn chết đi được, muốn đi đến gần Thẩm Hạ Lan một chút, lại nghe thấy Diệp Tranh thấp giọng nói: “Ba, ba đừng cử động, bây giờ cử động một cái thì sẽ uổng công.”
Lời này lập tức làm Diệp Ân Tuấn bình tĩnh lại.
Nhưng mà thân thể của Thẩm Hạ Lan càng ngày càng run rẩy, giống như là cô đang kiềm nén một cơn đau rất dữ dội, muốn thoát khỏi nhưng mà lại không thể thoát khỏi.
Đột nhiên lại "ộc" một tiếng, Thẩm Hạ Lan trực tiếp phun ra một ngụm máu đen, ở bên trong loáng thoáng có mấy con trùng màu trắng đang ngọ nguậy, làm cho người ta không rét mà run.
“Ôi trời đất ơi, cái này là cái gì vậy?”
Thiếu chút nữa là Tiêu Niệm Vi đã nôn ra.
Thật sự buồn nôn dữ lắm.
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn cũng hết sức khó coi.
Diệp Tranh vẫn không dám thả lỏng, cậu bé nói với Lam Thần ở bên cạnh: “Chú Lam, chú có còn chịu đựng được không?”
“Không thành vấn đề.”
Sắc mặt của Lam Thần có hơi tái nhợt, nhưng mà bởi vì nhìn thấy vật này cho nên cảm thấy buồn nôn.
Thứ này vẫn luôn tồn tại trong lời đồn, chưa từng tận mắt chứng kiến, bây giờ nhìn thấy tận mắt, thật sự làm cho người ta không rét mà run.
Nghĩ tới số côn trùng này uống máu ăn tủy của Thẩm Hạ Lan trong cơ thể cô, bọn họ đều cảm thấy cả người ngứa ngáy.