Lời của Diệp Ân Tuấn nói rất đanh thép.
Trái tim của Hàn Hi Thần có hơi đau.
Anh ta cười châm chọc: “Được, tôi đi. Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cậu, chuyện của Trạm Dực cậu đừng quản.”
“Không liên quan tới anh, anh ấy là anh em của tôi! Anh em sống chết có nhau, anh em có thể lấy mạng cho anh ấy!”
Câu nói này của Diệp Ân Tuấn lập tức khiến Hàn Hi Thần ngưỡng mộ.
Mẹ kiếp!
Anh ta mới là anh em của anh!
Anh em cùng mẹ!
Đầu óc của người đàn ông này bị chập à?
Vậy mà bài xích anh ta như vậy?
Hàn Hi Thần tức đến nỗi đau tim, cuối cùng cũng lười tốn nước bọt với Diệp Ân Tuấn, trực tiếp đứng dậy xoay người đi.
Một người đàn ông thối không đáng yêu như vậy, để anh tự ngã ra đó cho chừa, bớt cho ngày nào cũng hếch mũi lên người mắt không nhìn thấy ai!
Hàn Hi Thần giống như quên mất mình cũng như vậy, nhưng khi đối mặt với Diệp Ân Tuấn đã hạ thấp phong thái của mình.
Thấy Hàn Hi Thần rời khỏi nghĩa trang, mắt của Diệp Ân Tuấn hơi nheo lại.
Anh nhìn bia mộ của Diệp Nam Phương, giống như đang tự nói với mình: “Em và anh ta thật sự có chút giống nhau, chẳng trách lại làm anh em mười mấy ngày. Anh đi đây, hôm khác sẽ đến thăm em.”
Nói xong Diệp Ân Tuấn xoay người rời khỏi.
Thẩm Hạ Lan và tụi nhỏ đợi Diệp Ân Tuấn ở trong xe, Diệp Nghê Nghê có hơi tò mò hỏi: “Mẹ, người đàn ông đó là ai? Tại sao còn cảm thấy ba đối với bác ấy mang theo một chút địch ý?”
Lời này khiến Diệp Tranh hơi sững người.
Diệp Nghê Nghê đều chỉ quan tâm tới ăn, từ khi nào lại quan tâm tới người khác rồi?
Điều quan trọng nhất là cảm giác của cô bé còn khá nhanh nhạy.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Mẹ cũng không biết, cái gì ba con muốn nói tự nhiên sẽ nói, không nói cũng đừng hỏi, có vài chuyện là chuyện của người lớn với nhau, trẻ con cứ chơi vui vẻ là được rồi.”
“Dạ.”
Diệp Nghê Nghê chép miệng.
Lời đến miệng của Diệp Tranh lại nuốt thẳng xuống.
Ba chưa nói cho mẹ và Diệp Nghê Nghê thân phận của Hàn Hi Thần, chắc là có cân nhắc khác.
Nghĩ như vậy, Diệp Tranh cũng trầm mặc.
Đợi khi Diệp Ân Tuấn quay lại, Thẩm Hạ Lan lo lắng liếc nhìn anh, thấy anh không có chuyện gì mới yên tâm.
“Đồ tìm được rồi sao?”
“Ừ, đồng hồ rơi ở trước mộ của Nam Phương.”
Diệp Ân Tuấn mỉm cười giải thích.
Diệp Tranh nhìn chiếc đồng hồ chưa từng rời người trên cổ tay của Diệp Ân Tuấn mà như có suy tư.
Ba vừa rồi quay lại sợ là muốn nói chuyện gì đó với bác cả nhỉ?