Anh biết xe của Thẩm Hạ Lan bị đụng, chỉ là nghe Phi nói như vậy, hiển nhiên chuyện này vẫn còn có vế sau. “Cậu điều tra ra được cái gì rồi?”
Phi thấp giọng nói: “Tôi đã điều tra camera ở bãi đỗ xe, là Từ Hiền Trang có ý đâm vào xe của mợ chủ mà không phải là ngoài ý muốn như cô ta đã nói, để một lát nữa tôi gửi video cho anh xem”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn lạnh nhạt nói. Phi nói tiếp: “Ngoài ra, tôi còn điều tra được thợ sửa chữa trong cửa hàng 4S mà mợ chủ đã mang xe đi sửa chính là cậu của Từ Hiền Trang Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn lập tức nheo lại. Cậu của Từ Hiền Trang lại có thể trùng hợp làm người sửa xe cho Thẩm Hạ Lan ở cửa hàng 4S à?
Nếu như Từ Hiền Trang đã cố ý va chạm xe của Thẩm Hạ Lan, vậy thì chắc chắn biết biển số xe của Thẩm Hạ Lan, mà thợ sửa xe ở cửa hàng xe cũng biết đều này.
Nếu như lúc đó Thẩm Hạ Lan có ở trong xe, vậy thì chắc có lẽ người bị đụng vào không chỉ là xe của cô. Trên người của Diệp Ân Tuấn tản ra một luồng áp suất thấp, sau đó không khí xung quanh cũng hạ xuống đến điểm đóng băng. Má Hoàng không tự chủ rùng mình một cái. Diệp Nghề Nghệ cũng lặng lẽ chuồn vào trong phòng của mình dùng máy vi tính xem phim hoạt hình. Lúc này, ba thật là đáng sợ.
Nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại không ý thức được điểm này, chẳng qua là cảm thấy trong lòng của mình đang rất giận dữ.
Hiển nhiên là Từ Hiền Trang đến đây là vì Thẩm Hạ Lan.
Một cô học sinh không có điểm nổi bật, thế mà lại có thể tính toán người phụ nữ của anh dưới tầm mắt của anh, đúng là mượn gan trời. Uổng công anh còn muốn tác hợp cho cô ta với Tổng Dật Hiên thành một đôi. Diệp Ân Tuấn cảm thấy là đã mắt mình bị mù rồi.
Thương lượng với cửa hàng 4S trực tiếp sa thải cậu của Từ Hiền Trang, về phần lý do thì cứ để bọn họ tùy tiện suy nghĩ đi. Mặt khác, chào hỏi với tất cả những nơi mà Từ Hiền Trang đang làm việc, nếu như có người nào dám mướn cô ta, vậy thì cứ chờ ngày đóng cửa đi”
Ban đầu, Diệp Ân Tuấn không có ý định đối phó với Từ Hiền Trang, dù sao thì cũng là một cô học sinh nhỏ không có bối cảnh gì hết, không đáng để anh phải ra tay nhưng mà nếu như cô ta có ác ý nhằm vào Thẩm Hạ Lan, vậy thì đừng có trách anh triệt đường sống của cô ta.
Phi biết là Diệp Ân Tuấn nổi giận, anh ta vội vàng đi làm theo. Sau khi Diệp Ân Tuấn cúp điện thoại, thần sắc trong đôi mắt vẫn luôn không thay đổi, lạnh lẽo mang theo một tia tàn nhẫn.
Anh trực tiếp lấy áo khoác đi ra khỏi cửa. Lúc Diệp Ân Tuấn đến bệnh viện, Hồ Ngọc Duyên đang khuyên Tổng Dật Hiên ăn cơm.
“Hồ Ngọc Duyên, tôi bị thương ở chân chứ không phải là ở tay, tôi có thể tự mình ăn mà” “Ai nha, em đút cho anh ăn là cho anh bớt việc, nhanh há mồm ra đi”
Hiện tại, chuyện gì Hồ Ngọc Duyên cũng đích thân đi làm, thậm chí quần lót của Tống Dật Hiên cũng là do cô ta giặt, làm cho Tống Dật Hiện cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Hồ Ngọc Duyên không phải là đại tiểu thư hả?
Chỉ sợ là chắc cũng chưa từng giặt quần áo của mình?
Thế mà lại giặt đồ lót cho anh ta. Tống Dật Hiên cảm thấy ở cùng với Hồ Ngọc Duyên càng ngày càng áp lực.
Trùng hợp là lúc này Diệp Ân Tuấn lại đến. Chưa có lúc nào Tống Dật Hiên cảm thấy trong mong Diệp Ân Tuấn đến đây như lúc này.
“Diệp Ân Tuấn, anh đến rồi?” “Hồ Ngọc Duyên, cô đi ra ngoài một lát đi, tôi có chuyện muốn nói với Tống Dật Hiên” Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn không tốt lắm.
Hồ Ngọc Duyên là người biết nhìn mắt của người khác, thấy Diệp Ân Tuấn đến đây là thật sự có chuyển tìm Tống Dật Hiên, cô ta liền đứng dậy đi ra ngoài.
“Em đi ra ngoài mua sách, hai người nói chuyện với nhau đi, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho em” Tống Dật Hiên không nói chuyện, xem như là chấp nhận.