Nếu không phải băn khoăn vì ngày mai cần thể lực, đêm nay anh sẽ không tha cho cô, nhưng nhìn vẻ thất vọng vừa rồi của cô nàng này, chẳng lẽ hiểu sai gì rồi sao?
Diệp Ân Tuấn trong lòng suy nghĩ, sau đó mỉm cười, nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau khi tiếng còi báo thức vang lên, Thẩm Hạ Lan thức dậy, Diệp Ân Tuấn đã không còn ở đó nữa, vị trí bên cạnh cũng lạnh lẽo, chứng tỏ người đã đi từ lâu.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đứng dậy, tắm rửa sạch sẽ và bước ra ngoài, thì liền nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang bước đến trong nắng mai.
Anh đang cầm đồ ăn trong tay, rõ ràng là những chuyện mà người ta vẫn thường làm, nhưng lại cho người ta cảm thấy một cảm giác không vương bụi trần.
“Sao vậy?”
Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nhìn mình cháy bỏng như vậy, Diệp Ân Tuấn không khỏi cảm thấy ấm áp.
“Không sao, chỉ là em phát hiện anh lại đẹp trai thêm nữa rồi.”
“Thật không? Đó là do bà xã chăm tốt đấy.”
Diệp Ân Tuấn mỉm cười mang đồ ăn đi vào.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy miệng của Diệp Ân Tuấn ngày càng ngọt ngào.
“Cũng chẳng biết là học được từ ai, giờ cái miệng nói chuyện như bôi mật vậy.”
“Chẳng phải là do ở bên em nên ngày nào cũng chìm trong hủ mật à?”
Chà, Thẩm Hạ Lan giơ tay đầu hàng, cô không có chút cơ hội chiến thắng nào trước Diệp Ân Tuấn.
“Em nghe thấy tiếng còi báo thức, có phải là chút nữa xuất phát không?”
“Ừ.”
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn cũng trở nên nặng nề hơn.
“Lát nữa khi xuất phát, em phải ở cạnh anh cả và Dao Lạc, anh phải dẫn dắt đội ngũ.”
Nói cho cùng Diệp Ân Tuấn vẫn mang quân hàm trên người, hiện tại nhiệm vụ này vô cùng quan trọng, anh không thể để Trạm Dực một mình đảm đương.
Đương nhiên Thẩm Hạ Lan hiểu được điều đó, chỉ cần anh ở bên cạnh, thì ở nơi nào cũng không quan trọng.
“Được rồi, anh phải chú ý an toàn của bản thân”
“Ừ”
Sau khi hai người ăn sáng xong mới bắt đầu tập hợp.
Thẩm Hạ Lan không biết hành động của họ hôm nay là gì, việc này thuộc về bí mật, nhưng cô biết đi theo Diệp Ân Tuấn là đúng.
Diệp Ân Tuấn bị Trạm Dực gọi đi.
Thẩm Hạ Lan đi đến bên cạnh Hàn Hi Thần.
Khi Hàn Hi Thần thấy Thẩm Hạ Lan đến, anh ấy cười nói: “Lát nữa Dao Lạc nhờ em.”
“Anh không đi với bọn em à?”
Thẩm Hạ Lan hơi kinh ngạc, cô cho rằng mục đích duy nhất của Hàn Hi Thần khi ở lại đây là để chăm sóc Dao Lạc.
Tuy nhiên, Hàn Hi Thần lắc đầu và nói: “Lát nữa vô núi không biết sẽ xảy ra chuyện gì, anh phải chi viện cho Ân Tuấn. Phòng bất cứ trường hợp nào.”
Thẩm Hạ Lan sửng sốt một chút, sau đó gật đầu.
Trong phút chốc, toàn đội ngũ tràn ngập bầu không khí căng thẳng.
Sau khi Hàn Hi Thần đi ra ngoài, Dao Lạc và Thẩm Hạ Lan ở cùng nhau, do được Hàn Hi Thần chăm sóc, sắc mặt Dao Lạc trông tốt hơn nhiều, nhưng cơ thể cô vẫn còn hơi yếu ớt.
“Cơ thể cô như vầy có mở trận pháp được không?”
“Sẽ có ảnh hưởng đôi chút.”
Lời nói của Dao Lạc khiến Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ.