Bây giờ phải xem xem động tác của ai nhanh hơn.
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.
Sau khi Diệp Ân Tuấn trở về thì mang theo một nhóm người đi lên núi với Thẩm Hạ Lan ngay trong đêm.
Sau núi rất lớn, thậm chí còn liên kết với những dãy núi xung quanh, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn không biết là chú hai Hoắc ở đâu, chỉ có thể tìm kiếm trên từng đỉnh núi.
Mà ở phía bên này, Hàn Hi Thần vừa mới bước vào cửa thì liền bị một cây roi quất tới, anh ta tránh cũng không thể tránh khỏi, trực tiếp miễn cưỡng chống đỡ.
Trên cây roi có gai nhọn.
Sau khi Hàn Hi Thần chịu một trận rồi thì da thịt bị lỡ ra, mùi máu tanh tràn ngập cả căn phòng, nhưng mà bất ngờ là lông mày của anh ta không hề nhíu lại một cái nào.
“Đồ khốn nạn! Con đã quên mất con ăn cơm ai mà trưởng thành?”
Đèn ở trong phòng lập tức sáng lên.
Trong phòng có một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi đang ngồi đó, mà bên cạnh của ông ta là một người phụ nữ, người phụ nữ một mặt yêu diễm nhìn Hàn Hi Thần, miễn cười vuốt ve lồng ngực Hàn Khiếu, cười nói: “Khiếu, cần gì phải giận như vậy chứ? Dù sao thì Hi Thần với cậu ta cũng là anh em chảy cùng một dòng máu, anh lại không cho thằng bé liên hệ với Diệp Ân Tuấn, có lẽ như là không có khả năng.”
“Cô ngậm miệng lại cho tôi, ở đây không có chỗ để cô nói chuyện.”
Ánh mắt của Hàn Hi Thần giống như một thanh kiếm sắc bén bắn về phía người phụ nữ, đôi mắt lạnh lẽo đó làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Người phụ nữ bất giác co rúm lại, sau đó nghĩ đến Hàn Khiếu ở bên cạnh, vội vàng ấm ức nói: “Khiếu, anh nhìn con trai của anh đối với em có thái độ gì kìa.”
“Được rồi, em ngậm miệng lại đi, tôi dạy dỗ con trai, em chen miệng vào làm cái gì.”
Hàn Khiếu cau mày, có chút bất mãn với những lời lải nhải của người phụ nữ.
Lần này, người phụ nữ không dám nói chuyện nữa.
Hàn Hi Thần nhìn Hàn Khiếu, máu ở trên người vẫn còn đang chảy, nhưng mà anh ta làm như không biết đau, lạnh lùng nói: “Ba có thể bỏ qua cho cậu ấy được không? Bây giờ cậu ấy không biết cái gì hết.”
“Nó không biết hả? Nó đến Trương Gia Trại là vì cái gì, con cho rằng nó thật sự dẫn theo vợ con đến đây du lịch à? Hàn Hi Thần, con đừng có quên con là con trai của ai, đi đến từ đường quỳ cho ba đi, không có lệnh của ba thì không được ra ngoài trị thương, không cho phép ăn cơm uống nước, suy nghĩ cho đàng hoàng là con nên làm cái gì, không nên làm cái gì. Đừng có tưởng rằng con là con trai của ba thì ba sẽ không giết con, nếu như còn phá vỡ kế hoạch của ba như thế, ba sẽ không ngại nhốt con ở dưới chân núi để con vĩnh viễn không nhìn thấy mặt trời.”
Vẻ âm tàn trên mặt Hàn Khiếu không hề thu liễm chút nào, dường như người trước mắt không phải là con của ông ta, mà là một người xa lạ.
Trái tim của Hàn Hi Thần như bị xé rách đau đớn, trong lòng của anh ta nhớ tới Diệp Nam Phương, nhớ đến người em trai cứ luôn luôn nở một nụ cười không tim không phổi nhưng mà lại có tín ngưỡng của mình.
Anh ta vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ lúc cậu nói tới Diệp Ân Tuấn, là hạnh phúc, là vui vẻ, ấm áp như thế, mà sự ấm áp đó anh ta chưa từng nhìn thấy ở trên người của ba mình.