Chỗ đó không có tính toán, không có gánh nặng, không có bất kỳ ảnh hưởng từ bên ngoài nào, chỉ cần anh có thực lực, chỉ cần anh làm đến nơi đến chỗ cố gắng là có thể phát triển ở quân khu.
Cô cũng không chỉ một lần nghe ông ngoại và chú nhỏ nói, Diệp Ân Tuấn rời đi là tổn thất của quân khu.
Thẩm Hạ Lan biết, Diệp Ân Tuấn không quay về có thể là vì chính mình, vì bọn nhỏ, nhưng mà vì bọn họ mà để anh bỏ đi màu áo anh thích nhất thật sự tốt sao?
Cô không biết, chỉ biết là nếu như Diệp Ân Tuấn rời đi, có lẽ đời này sẽ có tiếc nuối. Mà cô không muốn nhất chính là Diệp Ân Tuấn mang theo tiếc nuối mà sống cả đời. Trong lòng Thẩm Hạ Lan có chút không bình tĩnh.
Cô vội vã đứng dậy đuổi theo, bây giờ cũng bất chấp mấy cái mặt mũi gì đó rồi. Nhưng mà lúc Thẩm Hạ Lan đi ra ngoài, Diệp Ân Tuấn vẫn là đi rồi.
Cô chỉ có thể nhìn thấy khói xe của Diệp Ân Tuấn. Diệp Minh Triết cũng là nghe thấy tiếng động cơ của xe Diệp Ân Tuần mới từ trong phòng đi ra
“Mẹ, lão Diệp đi đâu vậy?”
“Quân khu”
Thẩm Hạ Lan có hồn không thần nói.
"Ồ."
Diệp Minh Triết nhàn nhạt đáp một câu rồi xoay người rời đi, lại bị Thẩm Hạ Lan trực tiếp kéo lại.
“Con nói ba con đến quân khu sẽ có chuyện gì sao?”
“Con không biết”
Diệp Minh Triết thật sự không biết. Thẩm Hạ Lan lại hỏi: “Con cảm thấy ba ở quân khu thì tốt hay ở nhà thì tốt hơn?”
“Cái này phải xem chính bản thân ba rồi, chính ba cảm thấy tốt thì là tốt. Ba đã là người lớn, mẹ, ba tự có chủ trương của mình, mẹ đừng có mà quan tâm lung tung”
Lời này của Diệp Minh Triết làm trong lòng Thẩm Hạ Lan rất không chắc chắn.
“Nhưng mà mẹ nghe nói ba đang phát triển vô cùng tốt trong quân khu, nếu như trở về không chừng có thể bớt chuyện.” Lời nói của Thẩm Hạ Lan Diệp Minh Triết nghe hiểu.
Cậu nhìn Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Mẹ, quân khu có sự nguy hiểm của quân khu, lỡ như ba ra ngoài chấp hành nhiệm vụ gì không về được, mẹ phải làm sao?”
“Phi phi phi! Nói hưu nói vượn gì đó?” Thẩm Hạ Lan vội vàng phi phi phi, vẻ căng thẳng này làm cho Diệp Minh Triết có chút không biết nói gì. “Con nói là lỡ như “Không có lỡ như”
“Vậy thì đừng để ba về quân khu nữa, nói đến lỡ như cũng không được, mẹ căn bản không làm vợ quân nhân được. Nghỉ ngơi đi”
Diệp Minh Triết nói xong cũng quay về thư phòng. Thẩm Hạ Lan bị con trai chém một câu, không khỏi có chút buồn bực. Sao cô không làm được VỢ quân nhân chứ?
Diệp Minh Triết giống như là biết được cô đang nghĩ gì, lần nữa mở cửa thư phòng, dựa vào hai bên cửa ôm ngực nói: “Mẹ, mẹ nghĩ thử xem, nếu như mười ngày nửa tháng, thậm chí một năm nửa năm không gặp Lão Diệp, mẹ có thể điên lên hay không?”
“Vậy còn phải nói sao? Nhất định là...” Hai cái chữ điên lên này còn chưa nói xong, Thẩm Hạ Lan vội vàng ngừng nói. Cái tên nhóc thối này, thiếu chút nữa lừa ra được lời trong lòng cô.
Diệp Minh Triết lại hiểu rõ nói: “Cho nên ấy, mẹ cứ nghĩ thử đi, mẹ làm vợ quân nhân thế nào?”
Nói xong cậu lại đóng cửa thư phòng lại.
Thẩm Hạ Lan sững sờ tại chỗ.
Là như vậy phải không.
Làm vợ quân nhân phải ở riêng hai nơi lâu như vậy sao?
Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan cũng có chút sụp đổ.
Cô lấy điện thoại ra trực tiếp gọi cho Bạch Tử Đồng.
“Honey, lúc mà Tô Nam nhà cậu tham gia quân ngũ, lúc đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ bình thường bao lâu thì quay về?”
Bạch Tử Đồng ngây ra một lúc, nói: “Nửa năm, lần dài nhất là nửa năm. Sao thế? Diệp Ân Tuấn muốn về quân khu sao?”
“Không có, tớ chỉ hỏi một chút.” Lòng Thẩm Hạ Lan lập tức trầm xuống.
Nửa năm đó.
Thật sự là rất lâu.
Cô và Diệp Ân Tuấn đã cách xa năm năm rồi, sau này nếu như vẫn còn chung đụng thì ít xa cách thì nhiều như vậy thì, thật sự không dám nghĩ. Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan không khỏi có chút bội phục bà ngoại.
Ông ngoại quanh năm chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, bà ngoại một mình hầu hạ người lớn chăm sóc trẻ con, không oán không hối, cũng khó trách ông ngoại bây giờ cứ nhớ mãi bà ngoại.
Chỉ tiếc là âm dương cách biệt, thật sự không có cách nào để đền bù tổn thất.
Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy trong lòng bị chặn lại khó chịu, có chút cảm giác hít thở không thông.
Diệp Ân Tuấn sẽ quay về quân khu sao?