Mục lục
Cục cưng có chiêu – Thẩm Hạ Lan – Diệp Ân Tuấn (full) – Truyện tác giả: Vi Lan Tử Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 329: TÔI PHẢI XÉ MIỆNG CỦA CÔ

“Fuck! Chúng ta không tìm cô ta gây chuyện, cô ta ngược lại tìm đến tận cửa rồi! Tớ ngược lại muốn xem thử, đây là thiên kim tiểu thư như nào, vậy mà càn quấy ép người như thế”

Lam Tử Thất trực tiếp xắn tay áo lên.

Thẩm Hạ Lan sợ cô ta chịu thiệt, nhỏ giọng nói: “Đừng quản cô ta, để cô ta gõ, chỉ cân không ai đáp, tự cô ta sẽ rời khỏi: “Không phải, Hạ Lan, cậu từ khi nào mềm yếu như thế? Hay là vì cô ta là em gái dê dãi của cậu, cậu cứ nhịn như thế?”

Lam Tử Thất cảm thấy đây không phải cá tính của Thẩm Hạ Lan Trước đây cho dù không chủ động kiếm chuyện, Thẩm Hạ Lan cũng sẽ không để mình bị người ta bắt nạt, bây giờ hiển nhiên, người ta đã bät nạt đến tận cửa rồi, cô vậy mà còn muốn nhịn, điều này thật sự khiến cô không tin nổi Thẩm Hạ Lan đâu phải không biết trong lòng Lam Tử Thất nghĩ như thế nào, chắng qua cô thật sự không muốn cùng Dư Khinh Hồng chính diện tranh cãi để xấu mặt, huống chỉ cơ thể của cô bây giờ cũng không được tức giận, trực tiếp coi như không thấy là được.

Dư Khinh Hồng ở bên ngoài đập cửa nửa ngày không ai để ý cô ta, cô ta tức giận bảt đầu đạp cửa “Người bên trong nghe đây cho tôi, mở cửa để tôi vào trong xem, tôi chỉ là đến tìm người, nếu như không phải người tôi cần tìm, tôi lập tức đi ngay!”

Lời này nói rất hiển nhiên, giống như cô ta vốn nên như thế.

Lam Tử Thất thấy mắt của Thẩm Hạ Lan tối đi vài phần, hai tay siết chặt ga giường, rõ ràng đang nín nhịn cơn giận của mình.

Thẩm Hạ Lan như thế khiến Lam Tử Thất thấy mà đau lòng, Bạn thân của cô ta, mợ chủ của nhà họ Diệp, bây giờ vậy mà bị một đứa con hoang đối đãi như thế, cho dù Thẩm Hạ Lan nhịn được, cô ta cũng không nhịn được.

“Cậu nằm im trên giường, chuyện này giao cho tớt “Tử Thất”

Thẩm Hạ Lan vừa thất thân, Lam Tử Thất trực tiếp đứng dậy, mau chóng đi đến trước cửa phòng, mở cửa phòng ra Dư Khinh Hồng không ngờ cửa đột nhiên mở ra, suýt nữa trực tiếp nhào vào trong, lại bị Lam Tử Thất một chân đá ra ngoài “Gọi cái gì mà gọi? Chó điên sao? Chô này là bệnh viện, không phải nhà cô, xin cô chú ý tố chất một chút!”

Dư Khinh Hồng từ nhỏ được ba cưng chiều đến lớn, đâu từng bị người khác đối đãi như này, sau khi lại bị Lam Tử Thất đá một cước thì có hơi tức giận rồi, lúc này lại nghe thấy Lam Tử Thất gọi cô ta là chó điên, cơn giận trực tiếp dâng lên, đưa tay đánh vào mặt Lam Tử Thất “Tiện nhân! Cô dám đạp tôi?”

Chỉ là tay của cô ta còn chưa hạ xuống, Lam Tử Thất đã nhanh tay nhanh mắt trực tiếp nhanh hơn cô ta một bước, quăng cho một cái tát, trực tiếp đánh Dư Khinh Hồng mät đây sao vàng “Tôi đạp cô cũng còn nhẹ đấy! Chị tôi đang tĩnh dưỡng ở bên trong, cô ở đây ầm T, tôi không báo cảnh sát bắt cô đã là không tệ rồi, cô còn muốn động thủ với tôi. Cô hôm nay động thủ thử xem”

Lam Tử Thất khí thế đùng đùng chống hông, nhìn trông thật sự giống người phụ nữ mạnh mẽ Dư Khinh Hồng liên tiếp hai lân bị Lam Tử Thất đánh, cơn giận này sắp dâng trào hết rồi.

“Tôi liều với côI”

Nói rồi cô ta đứng dậy xông về phía Lam Tử Thất Mike thấy Dư Khinh Hồng càng lúc càng quá đáng, không thể không ôm chặt cô ta ra đăng sau “Khinh Hồng, đừng quậy nữa, nơi này không phải là Mỹ! Cũng không phải viện điều dưỡng của ba eml Em còn quậy nữa thật sẽ rất khó coi đây!”

“Mike, buông em rat Buông ra!”

Dư Khinh Hồng trước giờ chưa từng bị đối xử như thế, tức giận tay chân đá loạn, đáng tiếc Mike ôm cô ta rất chặt, chính là để cô ta không chạm đến Lam Tứ Thất được Lam Tử Thất cười lạnh nói: “Loại đàn bà điên như cô, cũng hiếm khi còn anh đẹp trai thích cô, cô nên biết đủ đi, tôi nếu là cô, mau chóng về nhà xem lại giáo dưỡng cơ bản của một cô gái là gì đi, tránh đến cuối cùng một người có thể nhãn nhịn bao dung cô cũng chạy mất”

“Cô! Tôi phải xé miệng của cô! Tôi phải giết cô!”

Dư Khinh Hồng tức đến mức sắp ói máu rồi Trước giờ đều là cô ta bất nạt người khác, bây giờ vậy mà bị người khác bät nạt, Mike không những không giúp cô ta, vậy mà còn cản cô ta, cô ta thật sự sắp tức chết rồi “Dư Khinh Hồng, con quậy đủ chưa?”

Đột nhiên một giọng nói trong thanh vang lên, không nói ra sự tức giận như nào.

Cả người Dư Khinh Hồng giống như bị người ta điểm huyệt, trực tiếp ngây ra tại chỏ.

Lam Tử Thất im miệng nhìn qua thì thấy một người phụ nữ trung niên khí chất cao nhã đứng cách đó không xa, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang bên này.

Cô ta nhìn Dư Khinh Hồng và người phụ nữ đó, khi thấy Dư Khinh Hồng có hơi rụt rề đứng đó, vừa xoay người thì hai mắt đã đỏ hoe.

“Me–”

“Đừng gọi mẹ là mẹ, mẹ không có đứa con gái mất mặt như con!”

Tiêu Ái tức giận đến toàn thân run rấy.

Bà ta thế nào cũng không ngờ Dư Khinh Hồng vậy mà lại chạy đến đây làm loạn, quan trọng nhất là bây giờ còn quậy phá trước cửa phòng của Thẩm Hạ Lan Thẩm Hạ Lan bây giờ tình trạng như nào Tiêu Ái rõ ràng nhất Ở Mỹ, Dư Khinh Hồng suýt nữa hại chết Thẩm Hạ Lan, bây giờ vậy mà lại vào lúc Thẩm Hạ Lan cần tĩnh dưỡng thì đến kiểm chuyện, säc mặt của bà ta có thể tốt mới lạ.

Lam Tử Thất khi nghe thấy Dư Khinh Hồng gọi Tiêu Ái là mẹ thì biết thân phận của bà ta rồi Nhìn kỹ lại, Tiêu Ái và Thẩm Hạ Lan trước đây lớn lên thật sự khá giống.

Có điều người phụ nữ khí chất cao nhã như này sao lại sinh ra một đứa con gái đanh đá như này chứ!

Lam Tử Thất là người có gì nói nấy, trực tiếp mở miệng “Di này, làm phiền dì sau này dạy dỗ con gái của nhà dì cho tốt. Ở trong nhà như thế nào cũng được, ra ngoàải gầy chuyện mất mặt cũng phải có mức độ. Nơi này của chúng tôi rõ ràng chính là khu bệnh nặng, bệnh nhân đều cần tĩnh dưỡng, ôn ào lớn tiếng như cô ta, đến thì muốn đập cửa đánh người, dì vẫn là nên dạy dõ cách làm người cho cô ta đi”

“Cô im miệng!”

Dư Khinh Hồng hận không thể xé rách miệng của Lam Tử Thất, nhưng Tiêu Ái ở trước mặt, cô ta không dám quá hồn láo, chỉ có thể dùng ánh mät miếu sát Lam Tử Thất.

Lam Tử Thất lại hừ lạnh một tiếng, căn bản không để tâm đến ánh mắt của cô ta.

Sắc mặt của Tiêu Ái đã rất khó coi rồi Tuy bà ta không biết Lam Tử Thất là ai, nhưng nếu đã có thể ở trong phòng của Thẩm Hạ Lan, thay Thẩm Hạ Lan chặn Dư Khinh Hồng, tất sẽ là người Thẩm Hạ Lan để tâm Nghĩ đến đây, Tiêu Ái mềm giọng nói: “Xin lỗi, cô gái xinh đẹp này, là tôi dạy dỗ không nghiêm, tôi ở đây xin lỗi với cô”

Nói rồi, bà ta cúi người với Lam Tử Thất, khiến cho Lam Tử Thất suýt nữa bị dọa sợ.

“Đừng đừng đừng, dì à, cháu không có ý khác, chỉ là bạn cháu đang nghỉ ngơi, thật sự không chịu được ôn ào”

“Cô yên tâm, tôi lập tức dân nó đi!”

Tiêu Ái tự nhiên biết Thẩm Hạ Lan bây giờ ở trong, khi quay sang nhìn Dư Khinh Hồng, ánh mắt lập tức lạnh đi vài phần Dư Khinh Hồng bất giác run rấy, oan ức nói “Con chỉ là nghe nói mẹ ở đây, con đến tìm mẹ mà thôi”

“Còn không đi? Không thấy mất mặt sao?”

Tiêu Ái tức giận xoay người đi.

Dư Khinh Hồng vội cất bước đi theo, có điều sau khi đi hai bước, nhìn Lam Tử Thất hản học nói: “Tôi nhớ cô rồi, cô chờ đấy cho tôi”

“Aiyo, tôi sợ quá đi! Dọa chết người ta rồi!”

Lam Tử Thất giả bộ sợ sệt nói, khiến Dư Khinh Hồng tức giận suýt nữa không màng mặt mũi của Tiêu Ái mà trực tiếp chạy qua cào mặt Lam Tử Thất Nhưng cô ta cuối cùng van không dám, bởi vì cô †a sợ Tiêu Ái tức giận, sau khi trừng mắt với Lam Tử Thất thì rời khỏi.

Mike nhìn Lam Tử Thất, cái gì cũng không nói mà đi theo.

Lam Tử Thất hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đóng cửa phòng lại Thẩm Hạ Lan ở trong phòng nghe rõ ràng, thấy Lam Tử Thất quay lại, lắc đầu nói: “Cậu làm gì chứ phải trêu chọc cô ta chứ? Con người Dư Khinh Hồng được chiều thành hư rồi, lòng dạ hẹp hòi, cậu hôm nay đắc tội với cô ta, nói không chừng cô ta lúc nào đó sẽ tìm cậu gây chuyện”

“Tớ không sợ cô ta! Cậu kêu cô ta có bản lĩnh thì cứ phóng ra!”

Lam Tử Thất rót cho mình một ly nước, uống một ngụm nói: “Có điều đứa em gái dễ dãi này của cậu quả thật thiếu đòn, cậu nhìn bộ dạng ngông cuồng đó của cô ta, thật sự tưởng thiền hạ này cô ta là to nhất không bảng. Cái thứ gì đâu!”

“Được rồi, cậu cũng đừng tức giận. Đừng tiếp xúc với cô ta là được, bây giờ tớ thật sự hy vọng nhiêu một chuyện không bằng bớt một chuyện.”

Thẩm Hạ Lan có hơi mệt mỏi rồi.

Lam Tử Thất đỡ cô nảm xuống, nhỏ giọng nói “Cậu yên tâm đi, có tớ ở đây, tớ sẽ không để chuyện vớ vấn đó làm phiền đến cậu đâu”

“Ừm, tớ tin”

“Ngủ một lát đi, tớ sẽ luôn ở đây, đợi Diệp Ấn Tuấn về tớ sẽ đi”

“ừ”

Thẩm Hạ Lan thật sự rất suy nhược, nói không được vài câu thì rất buồn ngủ.

Cô từ từ nhầm mắt, không bao lâu thì ngủ mất.

Lam Tử Thất suy nghĩ, cảm thấy mình vừa rồi có khả năng có hơi xúc động rồi, nếu như Dư Khinh Hồng quay lại tìm, sợ là sẽ ảnh hưởng đến Thẩm Hạ Lan Nghĩ đến đây, Lam Tử Thất gọi điện cho Diệp Ân Tuấn, nói một lượt chuyện vừa rồi cho Diệp Ân Tuấn.

Lông mày của Diệp Ân Tuấn hơi nhíu lại, nói một tiếng biết rồi, bảo cô tạm thời trông chừng Thẩm Hạ Lan, lúc này mới cúp máy.

Không lâu sau, Diệp Ân Tuấn trở lại rồi, thấy Thẩm Hạ Lan ngủ say, nhỏ giọng nói với Lam Tử Thất: “Giúp thu dọn đồ đạc của Hạ Lan đi, chúng ta bây giờ rời khỏi đây”

“Bây giờ sao? Cơ thể của Hạ Lan có thế không?”

Lam Tử Thất ít nhiều có hơi lo lãng, cũng vì sự lỗ mãng của mình vừa rồi mà có hơi hối hận.

Nếu như nói chuyện đàng hoàng với Dư Khinh Hồng đó, có lẽ sẽ không thành ra như vậy.

Đều tại tính khí nóng nảy này của cô ta Diệp Ấn Tuấn không hề trách cô, điềm nhiên nhỏ giọng nói: “Tôi vừa mới đi hỏi bác sĩ rôi, bác sĩ nói cơ thể của cô ấy rất suy nhược, bây giờ cần tĩnh dưỡng, sau đó quay lại tái khám. Cho nên bây giờ có thể rời khỏi, tôi đã bảo Tống Đình sáp xếp biệt thự ven biển rồi, chúng ta chuyển tới đó. Chỏ đó ít người, sẽ không có quá nhiều người biết, cảnh đẹp, thích hợp điều dưỡng”

Anh vừa nói, vừa nhẹ nhàng bế Thẩm Hạ Lan lên Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như thế, Lam Tử Thất cũng nhanh chóng giúp thu dọn đồ của Thẩm Hạ Lan, đi theo đăng sau Diệp Ân Tuấn ra khỏi bệnh viện.

Dư Khinh Hồng tạm thời bị Tiêu Ái chặn lại, tự nhiên sẽ không quay lại, thời cơ này rời khỏi bệnh viện là sự lựa chọn tốt nhất.

Diệp Ân Tuấn bế Thẩm Hạ Lan lên xe, nhìn Lam Tử Thất nói: “Kỹ thuật lái xe của cô không vấn đề chứ?”

“Nói cái gì thế? Diệp tổng, anh sẽ không cho rằng chỉ có người có tiền như các anh mới biết lái xe chứ?”

Lam Tử Thất thật sự nghe không quen ngữ khí của Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn nói thẳng: “Vậy thì để tôi xem thử kỹ năng lái xe của cô. Địa chỉ tôi gửi vào điện thoại của cô rồi, cô có thể đi theo định vị, Tống Đình sẽ ở cửa tiếp ứng chúng ta”

Lam Tử Thất vốn còn muốn phản bác vài câu, có điều nhìn thấy Thẩm Hạ Lan ngú say, cô ta vội ấn chỉnh cửa kính xe lên, nhỏ giọng nói: “Anh ôm Hạ Lan cho chắc, cô ấy bây giờ không chịu được gió”

“Biết rồi”

Hai người đều quan tâm Thẩm Hạ Lan, ở điểm này ngược lại không có khác biệt.

Lam Tử Thất thấy Diệp Ân Tuấn ngồi chắc rồi, lúc này mới cảm chìa khóa, trực tiếp đạp ga, lái xe rời khỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK