Giáo sư Phương cho rằng là thủ đoạn mà bà vợ kêu ông ta cùng nhau đối phó Lam Thần, cho nên có hơi giận.
Vì sợ bà Phương lại gọi làm phiền mình, ông ta trực tiếp tắt máy điện thoại.
Bà Phương thế nào cũng không dám tin bà ta ra nông nỗi này, giáo sư Phương vậy mà mặc kệ bà ta?
Bà ta không tin nên đã gọi lại cho giáo sư Phương, nhưng lần này từ trong truyền ra giọng nói ngọt ngào của phụ nữ, thông báo cho bà ta giáo sư Phương đã tắt máy.
Bà Phương tức đến mức ném vỡ chiếc điện thoại.
“Đồ khốn! Ngay cả ông cũng mặc kệ tôi sao?”
Nhưng không có ai cho bà ta một câu trả lời.
Cảnh sát rất nhanh đã đến.
Sau khi hiểu được tình hình, Thẩm Hạ Lan đưa video cho bên cảnh sát, bà Phương bị đưa đi.
Bà ta khóc nháo, ăn vạ, nhưng ở trước mặt cảnh sát đều vô dụng.
Lam Thần ở trong phòng cấp cứu, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan ở trong phòng bệnh ăn cơm, ai cũng không để tâm đến chuyện của bà Phương.
Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn nói: “Lam Thần hiện nay cũng bị thương rồi, Khương Hiểu vẫn chưa khỏi, chuyển cặp đôi số khổ này vào cùng một phòng bệnh đi.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn cũng không phản đối.
Khi điện thoại của Thẩm Hạ Lan lại đổ chuông, lông mày của cô nhíu lại.
Diệp Ân Tuấn thấy sắc mặt của cô không tốt, trực tiếp cầm điện thoại xem, thấy là Tiêu Nguyệt gọi tới thì biết ngay Thẩm Hạ Lan tại sao không nghe máy.
“Mặc kệ bà ta là ai, có suy nghĩ và mục đích gì, tóm lại phải tiếp xúc. Huống chi phía ông ngoại bà ta đã lấy được hảo cảm và cảm giác tồn tại, nếu như chúng ta không tiếp xúc thì ông ngoại sẽ tiếp xúc với bà ta. Em cảm thấy ông ngoại liệu có làm việc theo tình cảm không?”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan thật lòng muốn băm Tiêu Nguyệt rồi.
Phải, cô còn có ông ngoại.
Lấy mức độ áy náy của ông cụ Tiêu đối với Tiêu Nguyệt hiện nay mà nói, mặc kệ Tiêu Nguyệt làm cái gì với ông cụ Tiêu, đoán chắc ông cụ Tiêu đều sẽ không trách bà ta.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô ghét loại cảm giác và hoàn cảnh này, nhưng cần phải đối mặt.
Thẩm Hạ Lan cầm điện thoại, trực tiếp ấn nút nghe.
“Có chuyện gì?”
Giọng nói và khẩu khí của cô rất dằn.
Cho dù là biết mình như vậy không được thông minh lắm, nhưng cô không khống chế được.
Nếu không phải là Tiêu Nguyệt, ba mẹ của cô sao có thể bỏ lỡ nhau chứ?
Mẹ của cô sao lại có một cuộc đời bi thảm như vậy?
Tiêu Nguyệt rõ ràng không ngờ giọng điệu của Thẩm Hạ Lan lại dằn như vậy, sững ra một lúc rồi hỏi: “Hạ Lan, cháu làm sao vậy?”
“Có chuyện gì thì nói, không có chuyện gì thì tôi cúp máy.”
Thẩm Hạ Lan bây giờ cảm thấy nghe giọng của bà ta cũng có hơi không thoải mái và buồn nôn.