Cục Cưng Có Chiêu
CHƯƠNG 88: THẨM HẠ LAN, TÔI YÊU EM
“Thẩm Hạ Lan, có phải chỉ có tôi chết đi rồi thì em mới có thể quay đầu lại không, có phải là chỉ cần tôi chấp nhận đau đớn giống như em thì em mới có thể tin tưởng là trong lòng tôi thật sự có em không? Nếu như đây là điều mà em muốn, vậy thì tôi sẽ cho em cái mạng này.”
Diệp Ân Tuấn nói xong, giơ con dao găm lên cắm thật sâu vào trong tim của mình.
“Phốc” một tiếng, âm thanh vật nhọn đâm vào trong da thịt vang lên trong sân huấn luyện trống trãi như vậy, làm cho nó càng vang dội hơn.
Bước chân của Thẩm Hạ Lan dừng lại trong nháy mắt, trái tim của cô bị siết chặt.
Không!
Sẽ không đâu!
Diệp Ân Tuấn là một người yêu mạng của mình như vậy, làm sao lại tự làm mình bị thương được?
Nhưng mà bước chân của cô giống như là bị rót chì, có làm như thế nào cũng không bước lên được.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hốc mắt của mình vô cùng khó chịu, một chất lỏng ấm áp dâng lên trong mắt, những tình yêu và hận thù ngày xưa lúc này cũng đang xoắn xuýt ở ngực, dường như là đang muốn nổ tung.
Cô không dám quay đầu lại, không thể quay đầu, thậm chí còn không muốn quay đầu.
Vì Nghê Nghê, Diệp Ân Tuấn không thể chết được!
Dường như là Thẩm Hạ Lan đã tìm được một lý do hợp lý, cô đột nhiên xoay người lại, liền nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang ngã vào trong vũng máu dưới ánh nắng mặt trời.
Con dao găm cây đâm thật sâu vào trong lồng ngực của anh, máu đỏ tươi thấm ướt nửa người trên của anh.
Trong nháy mắt mà Thẩm Hạ Lan quay đầu lại, rốt cuộc đôi mắt của Diệp Ân Tuấn đã có sắc thái.
“Em vẫn quan tâm đến tôi có đúng không? Thẩm Hạ Lan, em vẫn yêu tôi.”
Khóe miệng của Diệp Ân Tuấn mỉm cười, sau đó liền ngã ra đằng sau.
“Không!”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy trái tim của mình như đau đến tê dại, đau đớn vào năm năm trước ở trong lòng cũng không sánh nổi vào giờ phút này.
Cô nhanh chóng chạy về phía của Diệp Ân Tuấn, nước mắt giống như hồng thủy mà rơi ra.
“Diệp Ân Tuấn, nếu như anh dám chết thì tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
Thẩm Hạ Lan ôm chặt lấy Diệp Ân Tuấn.
Trong mắt của cô lóe lên biểu cảm xót ruột, đau lòng, còn có tâm tình rất phức tạp mà Diệp Ân Tuấn nhìn cũng không hiểu.
Diệp Ân Tuấn nắm thật chặt tay của cô rồi nói: “Những gì tôi nói đều là thật, em tin tôi đi, em tin tôi một lần đi có được không? Nếu như lần này tôi vượt qua đại nạn không chết, em cho tôi một cơ hội, một cơ hội để giải thích cho em có được không? Thẩm Hạ Lan, trước kia tôi vẫn cho rằng cưới em chỉ là bởi vì trách nhiệm, bởi vì tôi đã ngủ với em, bởi vì tôi đã cướp đi trinh tiết quý giá nhất của người phụ nữ ở trước mặt của mọi người. Nhưng mà sau khi cưới ba năm rồi thì tôi thật sự bất tri bất giác yêu em, tôi và Sở Anh Lạc cũng chỉ là mối quan hệ nam nữ không mặn không nhạt, tôi chưa từng vượt qua giới hạn nam nữ, nếu không thì tôi cũng sẽ không kiên quyết cưới em mà từ bỏ cô ta.”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy lời nói của Diệp Ân Tuấn, trong mắt đều là anh đang chảy máu.
“Cái người đàn ông này, không phải là anh đối với ai cũng đều hung ác như nhau hả! Anh thật sự cho rằng anh dùng chút khổ nhục kế thì tôi sẽ tha thứ cho anh hả? Diệp Ân Tuấn, sẽ không đâu, độc ác nhất chính là lòng dạ đàn bà, anh đã nợ tôi, nợ bọn nhỏ, không phải là anh chết thì có thể trả hết được! Tôi nói cho anh biết, nếu như anh dám chết thì thôi để cho cả đời này Minh Triết cũng không nhận anh!”
Nước mắt của Thẩm Hạ Lan rơi như mưa, cô đã sớm không biết mình nói cái gì.
Cô nói với mình cô không thể để cho Diệp Ân Tuấn chết là bởi vì phải cần Diệp Ân Tuấn để làm phẫu thuật với Thẩm Nghê Nghê, trước khi còn chưa phẫu thuật thì anh không thể chết được.
Nhưng mà trái tim của cô đau đớn là tại sao đây?
Loại đau đớn tê tâm liệt thế dường như là lan tràn toàn thân, đau đến nỗi cô sắp không thở nổi.
Chất lỏng màu đỏ tươi đã kích thích ánh mắt của cô, làm cho cô phải đau nhức.
“Tôi gọi cho bác sĩ, điện thoại của anh đâu rồi, điện thoại của anh đâu?”
Lúc Thẩm Hạ Lan đi ra từ trong phòng thì không có mang điện thoại theo, lúc này cô gấp xoay vòng vòng, càng sốt ruột lại càng không tìm thấy áo khoác của Diệp Ân Tuấn.
Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan hốt hoảng như vậy, dường như Diệp Ân Tuấn đã nhìn thấy được cô của năm năm trước.
Lúc đó Thẩm Hạ Lan cũng vì Diệp Ân Tuấn mà liều lĩnh như vậy.
Thẩm Hạ Lan của anh đã trở về rồi có đúng không?
Diệp Ân Tuấn nắm thật chặt tay của Thẩm Hạ Lan, nhẹ giọng nói: “Hạ Lan, tôi yêu em.”
Ba chữ này giống như là sấm sét đánh trên mặt đất, trực tiếp nổ làm cho Thẩm Hạ Lan phải choáng váng.
Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình nghe thấy ba chữ này từ trong miệng của Diệp Ân Tuấn.
Cho dù là giả hay là thật, hay là cái gì đó, giờ phút này Thẩm Hạ Lan đều bị đông cứng.
Trong đầu tuôn ra vô vàn cảm xúc phức tạp, trong lúc nhất thời làm cho cô ngay ngốc ở đó, trơ mắt nhìn Diệp Ân Tuấn mang theo nụ cười mà nhắm mắt lại.
Lúc cánh tay của Diệp Ân Tuấn rủ xuống, Thẩm Hạ Lan như là tỉnh lại từ trong mộng.
Cô như điên mà tìm điện thoại của Diệp Ân Tuấn, nhanh chóng mở ra, lập tức gọi điện thoại cho Diêm Chấn.
“Diêm Chấn, Diệp Ân Tuấn sắp chết rồi! Ở đây có bác sĩ không?”
Lúc đầu Diêm Chấn định nằm xuống nghỉ ngơi một lát, nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy thì lập tức đứng dậy, sau đó gọi bác sĩ tới.
Lúc mà anh ta nhìn thấy dáng vẻ bị thương của Diệp Ân Tuấn, đột nhiên nổi giận.
“Có chuyện gì vậy hả, cô giết anh ta hả?”
Thẩm Hạ Lan không nói gì, cũng không phản bác, nhìn Diệp Ân Tuấn được bác sĩ đặt ở trên cáng cứu thương, nhanh chóng chạy đến phòng phẫu thuật.
Cô đi theo ở phía sau giống như là một con búp bê bị rách, trong đầu không ngừng vang lên câu nói sau cùng của Diệp Ân Tuấn.
Anh nói: “Hạ Lan, anh yêu em!”
Anh yêu cô?
Buồn cười tới cỡ nào!
Nhưng mà tại sao cô lại không cười nổi vậy chứ?
Cô không muốn khóc, nhưng mà nước mắt giống như hạt châu bị vỡ, cô không thể cản lại được.
Không nên như vậy!
Cô đã sớm không có tình cảm với anh!
Đây là khổ nhục kế của Diệp Ân Tuấn!
Anh chắc chắn sẽ không có việc gì đâu.
Thẩm Hạ Lan không ngừng an ủi mình, nhưng mà cô phát hiện ra cả người mình đều đang run rẩy, thậm chí hai cánh tay cũng không có cách nào ôm chặt lấy mình.
Bởi vì chuyện của Diệp Ân Tuấn, trong lúc nhất thời căn cứ liền sôi sục lên.
Lúc Lam Tử Thất chạy đến sau khi nghe thấy tin tức này thì cô nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Thẩm Hạ Lan đang ở chỗ đó.
Cả người của cô đều là máu, dọa Lam Tử Thất nhanh chóng bước lên.
“Hạ Lan, cậu bị thương ở đâu vậy?”
Thẩm Hạ LanLam Tử Thất!” Cô hoảng hốt nói: “Diệp Ân Tuấn nói anh ấy yêu tớ, anh ấy kêu tớ cho anh ấy một cơ hội nữa, sau đó liền cầm lấy con dao găm mà đâm vào trong lồng ngực của mình.”
“Cái gì chứ?”
Lam Tử Thất cảm thấy đây không phải là chuyện mà Diệp Ân Tuấn có thể làm được.
Anh là một người có lý trí, hơn nữa còn là một người lạnh lùng.
Người như vậy làm sao có thể làm ra hành động ngây thơ như vậy được chứ.
“Hạ Lan, cậu nghe tớ nói đi, cậu đã bị anh ta lừa rồi, anh ta là người như thế nào chẳng lẽ cậu còn không biết rõ ràng nữa? Chẳng lẽ cậu đã quên mất chuyện của năm trước trước rồi, đau đớn thấu xương như vậy sao có thể bị dăm ba câu của anh ta làm cho xóa bỏ được?”
Lam Tử Thất kích động lung lay bả vai của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan run rẩy và hơi chóng mặt, cô thấp giọng nói: “Tớ biết chứ, tớ đều biết hết những gì mà anh ta nói đều là giả, chắc có lẽ là anh ta đã biết tại sao tớ muốn trở về, cho nên mới cố ý diễn một màn khổ nhục kế này ở trước mặt của tớ. Tớ biết tất cả mọi chuyện, tớ chỉ là lo lắng nếu như anh ta chết, anh ta thật sự chết rồi thì Nghê Nghê nhà tớ bị dập tắt hi vọng, cậu có biết không?”
Thẩm Hạ Lan không dám truy đến cùng đau đớn ở trong lòng của mình là vì cái gì, cô cũng chỉ có thể nói như vậy cho Lam Tử Thất nghe, nói cho mình nghe.
Bởi vì Diêm Chấn lo lắng cho nên anh đã đi theo Diệp Ân Tuấn vào trong phòng phẫu thuật.
Người ở bên ngoài phòng phẫu thuật cũng chỉ có Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất, không lâu sau Minh Triết và Diệp Tranh cũng chạy đến.
“Dì ơi, cháu nghe nói là daddy của cháu đến rồi? Daddy của cháu bị thương ạ? Ông ấy như thế nào rồi?”
Lúc này Diệp Tranh nhìn thấy Thẩm Hạ Lan cũng nhịn không được mà đỏ cả vành mắt.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy không có cách nào đối mặt với đứa bé Diệp Tranh này.
Cô không ngờ là Diệp Ân Tuấn sẽ làm như vậy.
Theo bản năng, Thẩm Hạ Lan ngẩng đầu lên nhìn về phía Minh Triết.
Cô sợ là Minh Triết cũng trách tội mình, mặc dù là cô chưa nói với Minh Triết thân thế của cậu bé, nhưng mà cô vẫn đang sợ hãi, đang lo lắng.
Dường như là Minh Triết có thể hiểu được nỗi bất an của Thẩm Hạ Lan, bước lên một bước cầm lấy tay của Thẩm Hạ Lan, cậu bé nói: “Mẹ, không có việc gì đâu, chắc chắn là không có việc gì đâu mà!”
Nghe thấy con trai nói như vậy, tất cả kiên cường của Thẩm Hạ Lan đều tan rã.
Cô ôm chặt lấy Minh Triết, thấp giọng nói: “Xin lỗi con trai, thật sự xin lỗi, mẹ không phải cố ý đâu, mẹ thật sự không phải là cố ý!”
“Không có chuyện gì đâu, mẹ.”
Minh Triết nhẹ nhàng vỗ vai Thẩm Hạ Lan.
Diệp Tranh nhìn thấy Thẩm Hạ Lan khóc, cậu bé cũng oa một tiếng khóc lên.
“Diệp Tranh, đừng khóc mà, daddy của cháu không có chuyện gì đâu.”
Lam Tử Thất vội vàng ôm lấy Diệp Tranh an ủi.
Diệp Tranh cứ như là không nghe thấy được, vẫn khóc không ngừng như cũ.
Minh Triết đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía Diệp Tranh, dọa đến nỗi Diệp Tranh lập tức im miệng lại, nhưng mà vẫn thút thít nhìn Minh Triết giống như là đang vô tình lên án.
Đúng lúc này, bác sĩ bước ra từ bên trong.
Thẩm Hạ Lan buông Minh Triết ra, nhanh chóng bước lên hỏi: “Anh ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ thở dài một hơi rồi nói: “Chỉ cần lệch một cm nữa thôi thì đã đâm vào trái tim rồi, có điều là mất quá nhiều máu, cho nên cần phải truyền máu, nhóm máu của Diệp tổng khá đặc biệt, tôi phải đi điều chỉnh đã.”
Thẩm Hạ Lan lập tức ngây ngẩn cả người.
Cô biết nhóm máu của Diệp Ân Tuấn là nhóm máu gì, là nhóm máu RH âm tính, có rất ít người có nhóm máu này, mà bây giờ anh lại mất máu quá nhiều, chẳng lẽ là anh quyết tâm chết?
Anh làm như vậy chẳng lẽ chính là vì để cho mình tin tưởng những lời anh nói đều là thật?
Ở đây cách xa thành phố như vậy, nếu như phải chờ điều máu tới, không biết chừng Diệp Ân Tuấn có chịu đựng được hay không.
Trong lúc Thẩm Hạ Lan đang vô cùng sốt ruột, Diệp Tranh đột nhiên lại cất tiếng nói.
“Lấy của cháu đi, cháu với daddy cùng một nhóm máu, có thể hiến máu cho daddy.”
Câu nói này của Diệp Tranh đều làm cho tất cả mọi người giật mình.
Thẩm Hạ Lan nhìn vẻ sốt ruột trong đáy mắt của Diệp Tranh, đó là tình cảm ba con không có cách nào dứt bỏ được. Mặc cho cô có thừa nhận hay không, tình cảm của Diệp Tranh đối với Diệp Ân Tuấn là không thể ghi ngờ gì.
Bác sĩ có chút khó xử mà nói: “Cậu chủ nhỏ, mặc dù là máu của cậu cùng một nhóm với Diệp tổng, nhưng mà cậu vẫn còn là con nít, cho dù có lấy máu thì cậu cũng không rút được bao nhiêu đâu, mà Diệp tổng ít nhất cũng cần 800cc máu, cậu là một đứa bé, không thể chịu đựng được!”
“Máu của cháu cũng là máu RH âm tính, có thể lấy của cháu.”
Minh Triết đột nhiên mở miệng nói.
Thẩm Hạ Lan ngơ người.
“Minh Triết!”
Cô theo bản năng gọi Minh Triết một tiếng, không phải là bởi vì ngăn cản, chỉ là đột nhiên muốn gọi cậu bé thôi.
Cô chưa từng nói cho Minh Triết biết thân thế của cậu bé, nhưng mà tại sao cậu bé lại biết được Diệp Ân Tuấn là nhóm máu RH âm tính, chẳng lẽ đây chính là tình cảm ba con.