“Diệp Tranh thật sự không phải là con trai của tôi, nhưng mà thằng bé chính là đứa con của nhà họ Diệp, tôi không thể để cho thằng bé lưu lạc ở bên ngoài.”
Diệp Ân Tuấn giải thích một lần nữa.
Thẩm Hạ Lan mơ màng.
Không phải là nhà họ Diệp chỉ có một mình Diệp Ân Tuấn thôi hả?
Anh ta nói với mình Diệp Tranh không phải là con của anh ta, nhưng mà là nói Diệp Tranh là con cái của nhà họ Diệp, chẳng lẽ là con trai của ba anh ta? Ba anh ta cũng đã sớm xuống mồ rồi, giải thích này cũng không rõ cho lắm.
Thẩm Hạ Lan cười lạnh một tiếng, nói: “Tổng giám đốc Diệp, anh thật sự không cần phải giải thích với tôi đâu, tôi cũng không phải là cái gì của anh.”
“Em!”
Cơn tức chặn ở lồng ngực của Diệp Ân Tuấn không thể đi lên cũng không thể đi xuống.
Người phụ nữ này thật lòng muốn làm anh tức chết có đúng không.
“Tôi nói với em, Diệp Tranh là…”
Diệp Ân Tuấn còn chưa nói xong thì điện thoại di động của anh lại đột nhiên vang lên, anh không thể không dừng lại nghe trước.
Thẩm Hạ Lan lại không thèm để ý.
Cho dù Diệp Ân Tuấn có nói cái gì, cô cũng sẽ không tin trên thế giới này không có người nào quan trọng hơn người phụ nữ mà mình quan tâm nhất đang mang thai.
Năm năm trước ai cũng nhìn ra được sự quan tâm của Diệp Ân Tuấn đối với Sở Anh Lạc, huống hồ gì bọn họ còn là mối tình đầu, nếu như không phải là bởi vì cô bị người khác bỏ thuốc ở trên bữa tiệc xảy ra quan hệ với Diệp Ân Tuấn rồi bị truyền thông bắt được, chắc có lẽ là tám năm trước bọn họ đã ở cùng một chỗ rồi không phải à.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan chua chát cười cười, chuyển mặt ra bên ngoài, lại nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Sở Anh Lạc tỉnh dậy rồi à, bác sĩ nói như thế nào?”
Chắc là Tống Đình gọi tới.
Sở Anh Lạc chữa trị cả một đêm cũng không tỉnh dậy, Diệp Ân Tuấn vừa mới rời khỏi một chút thì tỉnh rồi, cái này cũng thật sự trùng hợp quá.
Cô ta luôn tranh giành Diệp Ân Tuấn với mình ở ngoài sáng và trong tối.
Năm năm trước thì cô còn quan tâm, nhưng mà bây giờ cô đã không hề quan tâm chút nào.
Thẩm Hạ Lan mở cửa xe muốn nhảy xuống xe, lại bị Diệp Ân Tuấn nắm cánh tay lại.
“Cậu cứ nói với cô ta là cẩn thận dưỡng bệnh đi, tôi có thời gian thì sẽ quay lại thăm cô ấy.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì cúp điện thoại.
“Em muốn đi đâu?”
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn mang theo một tia tức giận.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình vô tội, nhún vai nói: “Là một tình nhân hoàn mỹ không phải là tự động tránh đi lúc anh đang nói chuyện điện thoại với bạn gái của anh hả? Không nên quấn lấy anh vào lúc mà bạn gái của anh cần anh, để cho anh rời đi không phải à? Anh cứ yên tâm đi, làm một tình nhân đủ tiêu chuẩn là như thế nào, tôi hiểu được mà.”
Câu nói này đã trực tiếp kích thích Diệp Ân Tuấn.
“Em hiểu à? Xem ra em hiểu không ít đó, vậy em có biết làm một tình nhân hoàn mỹ còn có một thứ cần em làm tốt không?”
“Là cái gì?”
Thẩm Hạ Lan hỏi một câu theo bản năng, cô lại cảm thấy thân thể của mình đột nhiên lại bị kéo vào, bởi vì chân sau đứng không vững, cả người liền té lên trên ghế ngồi, cùng lúc đó Diệp Ân Tuấn đóng cửa xe lại, đồng thời còn khóa lại, một giây sau lồng ngực rắn chắc của anh đã nhích lại gần.
Đầu óc mơ màng của cô đã hiểu ra cái gì đó trong nháy mắt.
“Diệp Ân Tuấn, đây là đang ở trên xe!”
“Không sao hết, ở trên xe thì càng có hứng thú hơn không phải à? Hay là nói em sợ Tống Dật Hiên nhìn thấy, cũng đúng thôi, Tống Dật Hiên vẫn còn chưa đi nữa mà, nhưng mà đối với loại chuyện như là xe chấn tôi vẫn muốn nếm thử một lần, không phải em hiểu như thế nào là một tình nhân hoàn mỹ à? Chẳng lẽ lại không biết thuận theo?”
Diệp Ân Tuấn hận muốn chết thái độ và giọng điệu châm chọc của cô đối với anh.
Rõ ràng chính là người vợ anh đã cưới hỏi đàng hoàng, rõ ràng là có quyền lợi chất vấn tất cả, rõ ràng là có thể ghen tuông quan tâm anh giống như trước kia, nhưng mà tại sao tất cả đã thay đổi rồi.
Chẳng lẽ sau khi người đã thay đổi một khuôn mặt thì ngay cả tình cảm và tính cách đều có chỗ thay đổi.
Anh có thể nhịn cô không chịu nói thật, có thể chậm rãi đợi cô mở cửa lòng mình ra, nhưng mà anh phát hiện Thẩm Hạ Lan càng ngày càng bài xích mình.
Diệp Ân Tuấn đột ngột hôn lên môi của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan muốn trốn tránh theo bản năng.
Đôi môi mỏng của Diệp Ân Tuấn sượt qua gương mặt của cô.
Lần này Diệp Ân Tuấn càng nổi giận hơn nữa.
“Không phải nói là một tình nhân hoàn mỹ à? Tôi còn tưởng rằng là em có kinh nghiệm nữa đó, kết quả nhận một cái hôn cũng không biết nữa, có cần tôi phải dạy cho em không?”
Câu nói này làm cho cơn giận của Thẩm Hạ Lan bùng nổ, đột nhiên ngẩng đầu lên, cô liền nhìn thấy được đáy mắt đỏ ngầu và kìm nén của Diệp Ân Tuấn, anh giống như là một con dã thú bị dẫm phải đuôi đang cố gắng đè nén sự phẫn nộ của mình.
Cô đã làm cái gì mà để anh thành cái dạng này?
Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày muốn đẩy anh ra, nhưng mà tạm thời lại thay đổi ý định.
Cô đột nhiên ôm chặt cổ của Diệp Ân Tuấn, cười có chút quyến rũ, dịu dàng nói: “Người ta không thích ở đây có được không?”
“Em thích ở đâu, hôm nay anh chiều em!”
Tư thế đó của Diệp Ân Tuấn giống như là ngày hôm nay không làm cô thì sẽ không thể bình tĩnh được.
Trước khi trở về, Thẩm Hạ Lan cũng đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, không có khả năng sẽ không có chuyện tiếp xúc da thịt gì với Diệp Ân Tuấn, nhưng mà không nghĩ đến lại nhanh như vậy, đột ngột như vậy, tâm lý của cô rất kháng cự, nhưng mà vì Thẩm Minh Triết, vì Thẩm Nghê Nghê, cô vẫn quyết định thỏa hiệp.
Cô cũng không phải là hoàng hoa khuê nữ gì đó, cũng không phải mới lên giường với Diệp Ân Tuấn lần đầu tiên, cùng lắm thì coi như là bị chó cắn, chỉ cần có thể đạt được mục đích của cô thì cô cho anh tấm thân này của mình có là cái gì chứ.
Nghĩ thông suốt điểm này, Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Đi đến khách sạn đi.”
Ánh mắt của cô mang theo cảm giác nghe lệnh và oán khí, nhưng mà giọng điệu của cô lại rất ngang nhiên, lạnh nhạt như là nói sáng nay muốn ăn cái gì, nhưng mà chính vì thái độ này lại khiến Diệp Ân Tuấn càng khó chịu thêm.
“Tôi cho em cơ hội để đổi ý, Thẩm Hạ Lan, em biết là tôi muốn nghe cái gì.”
“Tổng giám đốc Diệp, anh thật là kỳ quái, người muốn chính là anh, hiện tại còn nói cho tôi cơ hội để đổi ý, tôi trở thành tình nhân của anh như thế nào anh không rõ ràng à? Nếu như không phải anh bắt con trai của tôi để uy hiếp tôi, anh cho rằng tôi sẽ giao thân mình cho anh ư? Thật sự cho rằng anh đẹp như là phan an sao.”
Thẩm Hạ Lan cười lạnh nói.
Đã từng yêu thương sâu sắc bao nhiêu, hiện tại hận thù lại sâu sắc đến cỡ nào, mối thù đó hận không thể hóa thành dao giày xéo Diệp Ân Tuấn thành những mảnh nhỏ, nhưng mà cô còn phải lợi dụng anh.
Diệp Ân Tuấn đang đau lòng.
Quen biết cô tám năm, cưới nhau ba năm, chỉ cách nhau năm năm, ba năm trước anh không cảm thấy cái gì cả, năm năm trôi qua không có giờ phút nào là anh không đau lòng. Bây giờ cô đã trở về rồi, anh cho là trái tim của mình đã có thể yên ổn, không ngờ đến nó vẫn đau như cũ, thậm chí còn khó chịu hơn so với trước kia.
Tế bào toàn thân đều đang kêu gào anh muốn cô.
Nhưng mà nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cô, lý trí lại nói cho anh biết tha cho cô mới chính là thượng sách.
Ở trong lòng của Diệp Ân Tuấn rất mâu thuẫn, đột nhiên lại buông Thẩm Hạ Lan ra, ngồi thẳng người dậy, bước xuống xe, thuận tiện đóng cửa xe lại, tiếng đóng cửa xe lớn đến nỗi làm cho Thẩm Hạ Lan phải nhíu mày.
Chỉ nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đứng ở bên ngoài đốt một điếu thuốc, dựa trên thân xe chậm rãi hút thuốc. Không biết là đang suy nghĩ cái gì đó, bóng dáng của anh nhìn có vẻ cô đơn và tĩnh mịch.
Thẩm Hạ Lan không biết rốt cuộc Diệp Ân Tuấn có ý gì.
Cô vội vàng kéo quần áo của mình lại bình thường, ngồi xuống một lần nữa, lấy điện thoại di động ra bắt đầu lướt messenger lướt facebook, làm như là cô không thèm để ý đến tất cả những chuyện vừa mới xảy ra, chỉ có điều là hai tay đang run rẩy rất nhỏ.
Lúc Tống Dật Hiên đi ra thì nhìn thấy Diệp Ân Tuấn vẫn còn đang ở đây, trong lúc nhất thời có hơi ngây ngốc.
“Tổng giám đốc Diệp vẫn còn chưa đi nữa à, có cần tôi làm hộ hoa sứ giả một lần nữa không, đưa cô Lisa trở về cho?”
Lửa giận ở trong bụng của Diệp Ân Tuấn không có chỗ để phát tiết, lúc này nhìn thấy dáng vẻ khoe khoang của Tống Dật Hiên, hai mắt đột nhiên chìm xuống.
“Tốt nhất là anh nên cách xa cô ấy ra một chút, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí với anh.
“Ôi chao chao, hù chết người ta rồi.”
Tống Dật Hiên lại đột nhiên hét lên một tiếng, ánh mắt lại có chút lạnh.
“Không phải là thánh kinh đã có nói rồi à, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, phụ nữ ưu tú giống như là Lisa ai cũng có quyền lợi để theo đuổi, không phải à? Anh đừng có tưởng rằng anh để cô ấy bước vào nhà họ Diệp thì cô ấy chính là người phụ nữ của anh. Diệp Ân Tuấn, đồ vật và người mà Tống Dật Hiên tôi coi trọng, vậy thì tôi sẽ không có dự định buông tay, huống hồ gì cô ấy còn là người mà Diệp Ân Tuấn anh coi trọng có đúng không?”
Lời nói của Tống Dật Hiên làm cho ánh mắt của Diệp Ân Tuấn càng lạnh hơn.
Từ nhỏ đến lớn người đàn ông này vẫn cứ thích luôn đối đầu với anh, chỉ cần là anh thích thì anh ta đều muốn giật lấy, lúc còn nhỏ là một cái đồ chơi, đến bây giờ là dự án, anh cũng không biết là Tống Dật Hiên cố chấp như vậy là vì cái gì.
Cái gì anh cũng có thể không quan tâm, nhưng mà Thẩm Hạ Lan anh sẽ không bỏ qua.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên ném điếu thuốc xuống, lạnh lùng nói: “Nếu như anh không sợ chết thì cứ việc phóng ngựa đi, đừng có tưởng là tôi sẽ kiêng dè tình cảm chiến hữu mà để yên cho anh.”
“Ai cần anh nhường!” Xin ủng hộ team truyen one bằng cách truy cập trực tiếp vào truyen.one
Tống Dật Hiên cười lạnh một tiếng rồi quay người rời đi.
Chiến hữu à?
Năm đó ai mà thèm làm chiến hữu với anh ta chứ.
Nếu như không phải là Diệp Ân Tuấn không có não đòi đi trải nghiệm, vậy thì sao anh ta lại bị ông nội của mình đưa vào trong quân đội để luyện tập chứ.
Ba năm đó anh ta hận Diệp Ân Tuấn thấu xương.
Anh ta với anh căn bản chẳng có tình chiến hữu gì cả, có đi nữa cũng chỉ là giữa đối thủ với nhau!
Tống Dật Hiên thở phì phò rời đi, Diệp Ân Tuấn cũng đã lên xe.
Mùi vị thuốc lá ở trên người của anh vẫn còn chưa tản đi, sau khi anh bước vào thì kích thích cái mũi của Thẩm Hạ Lan, cô đột nhiên ho khan vài tiếng.
Diệp Ân Tuấn quay đầu lại nhìn cô một cái, nhìn thấy cô đang cầm điện thoại ở trong tay lướt tin tức giải trí, hai mắt lại chìm xuống mấy phần.
Hiện tại người phụ nữ này không tim không phổi đến cỡ nào vậy.
Đã như thế này, anh không ngại để cho cô biết cuối cùng ai mới là người đàn ông của cô.
Người phụ nữ của mình chỉ có chân chính thuộc về mình thì anh mới có thể cảm thấy an tâm được.
Diệp Ân Tuấn thu hồi ánh mắt lại, mở cửa sổ xe ra để không khí bên ngoài lọt vào, cũng giảm bớt mùi thuốc lá ở trên người của mình.
Anh đạp chân ga trực tiếp đi đến khách sạn gần nhất, giống như là sợ mình sẽ đổi ý.
Thẩm Hạ Lan cho rằng anh đã hút một điếu thuốc thì sẽ tỉnh táo được một chút, hiện tại đưa cô trở về, ai có thể ngờ đến vậy mà xe lại dừng ở trước cửa khách sạn Hilton.
Ít nhiều gì cô cũng có hơi ngơ ngác.
Diệp Ân Tuấn trong trí nhớ không phải là một người thích thú với chuyện giường chiếu, chứ đừng nói là làm chuyện đó vào giữa ban ngày, nhưng mà bây giờ có chuyện gì vậy?
Diệp Ân Tuấn trực tiếp bước xuống xe, mở cửa xe ôm Thẩm Hạ Lan đi xuống.
Thẩm Hạ Lan vòng lấy cổ anh theo bản năng, vẫn còn đang trong quá trình ngơ ngác. Diệp Ân Tuấn đã ném chìa khóa xe cho cậu em ở bãi đỗ xe, nhấc chân đi vào trong đại sảnh khách sạn.
“Tổng giám đốc Diệp, hoan nghênh ghé thăm, anh đây là muốn?”
“Mướn phòng.”
Diệp Ân Tuấn nói chuyện vô cùng thản nhiên, giống như là giữa ban ngày ban mặt đi ra ngoài mướn phòng với người phụ nữ khác không phải là chuyện lớn lao gì.
Quản lý sảnh của khách sạn theo bản năng nhìn Thẩm Hạ Lan một chút.
Thẩm Hạ Lan liền vùi ở trong ngực của Diệp Ân Tuấn.
Đã lớn như vậy rồi, đều là mẹ của hai đứa trẻ, đúng thật là cô chưa từng đi mướn phòng với một người đàn ông dưới cái nhìn chăm chú của nhiều người.
Bây giờ cô cảm giác ở trên mặt của mình giống như bị thiêu đốt, dường như mọi ánh mắt ở xung quanh đều đang đổ dồn về phía cô.
Trời đất ơi.
Xấu hổ quá đi thôi.
Rốt cuộc là dây thần kinh nào của cô bị chập mạch vậy, thế mà lại nói đến khách sạn với Diệp Ân Tuấn?