“Cậu Minh Triết nói buổi trưa nay cô Nghê Nghê trở về, bảo tôi làm chút chân gà coca.”
Má Hoàng nghiêm túc đáp lại.
Thẩm Hạ Lan gật nhẹ đầu.
“Ừm, nhóc Nghê Nghê kia đương nhiên thích ăn cái này lại làm thêm chút xương sườn gì đó.”
“Được.”
Má Hoàng nói xong thấy Thẩm Hạ Lan không nói gì nữa, lúc này mới xoay người vào phòng bếp.
Về phần Thẩm Hạ Lan vừa làm cái gì, bà cũng không nghiêm túc hỏi nữa.
Bà chủ muốn làm cái gì, hỏi một lần không trả lời, chính là không muốn trả lời.
Điểm này má Hoàng vẫn là rõ ràng.
Đợi sau khi má Hoàng đi, Thẩm Hạ Lan mới thở dài một hơi.
Hôm nay quả thật là mất hết mặt mũi.
Đợi lát nữa Nghê Nghê quay lại rồi, mới có thể đưa Diệp Tranh đi.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy bây giờ bản thân không có cách nào nhìn thẳng Diệp Tranh được rồi.
Sau này còn có thể đùa giỡn vui vẻ được sao?
Trong nhà có hai thiên tài, trước kia cảm thấy là một chuyện làm người ta kiêu ngạo, bây giờ thật sự hận con của mình không thể bình thường như những đứa trẻ khác.
Ừm, vẫn là Nghê Nghê tốt.
Thẩm Hạ Lan trong lòng nhớ đến dáng vẻ Nghê Nghê trừ ăn ra thì không để ý đến bất kỳ cái gì khác, cô cảm thấy sau này vẫn là nên thường xuyên ở cùng với Nghê Nghê một chút.
Đang nghĩ ngợi, má Hoàng đột nhiên đi từ trong phòng bếp ra.
“Đúng rồi, mợ chủ, đêm qua cậu Triệu chuyển về rồi, vốn là trước muốn chờ cô và sếp Diệp cùng nhau ăn cơm, nhưng mà hai người vẫn luôn không đi xuống, cậu Triệu nói không cần chờ nữa, chính cậu ấy ăn trước. Sau đó về phòng nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm nay không biết có chuyện gì ra ngoài, cũng không biết giữa trưa có về hay không, có cần phải chuẩn bị đồ ăn cho cậu Triệu không?”
Lời nói của má Hoàng làm cho Thẩm Hạ Lan hận không thể trực tiếp hôn mê.
Đúng vậy!
Ngày hôm qua Diệp Ân Tuấn bảo Triệu Ninh chuyển về ở, thuận tiện ăn bữa cơm. Kết quả bọn họ lại làm cái gì?
Diệp Ân Tuấn cái người kia phải chịu ngàn đao, thế mà lại giày vò cô cả đêm, hoàn toàn quên sạch chuyện này đi!
Trời cao ơi, làm cô chết đi!
Thẩm Hạ Lan quả thật là khóc không rõ nước mắt.