CHƯƠNG 412: CÔ TA CHỈ CẦN DIỆP ÂN TUẤN VÀ NHÀ HỌ DIỆP
“Mẹ, mẹ thật sự cho rằng con không có cách nào với mẹ đúng không?
Mẹ thật nghĩ muốn nhìn thấy nhà họ Hoắc chúng ta vì vậy mà rơi xuống đúng không?”
Hoắc Chấn Đình quả thật không thể tin được lời nói ác độc như vậy nói ra từ trong miệng bà cụ Hoắc.
Mẹ của anh ta cũng đã từng là người của danh môn, cũng là người thân liệt sĩ, cũng đã từng phân rõ trắng đen, được người ở Đế Đô tán dương là nữ trung hào kiệt, hôm nay người này là làm sao vậy?
Bà cụ Hoắc giống như là mình nó có chút quá đáng rồi, nhưng mà bà lại cắn chặt môi dưới nói: “Mẹ có nói sai sao? Bây giờ không phải con cảm thấy mẹ chướng mắt sao? Mẹ làm cái gì con cũng cảm thấy mẹ làm không đúng, thậm chí mẹ chỉ là nhận người cháu nuôi, con cũng có ý kiến. Nhiêu năm như vậy rôi, ba của con, anh trai của con lân lượt qua đời, mẹ vì con mà tốn bao nhiêu tâm sức. Bây giờ con lại nói mẹ như vậy, nói mẹ muốn hủy nhà họ Hoäc. Lời này của con dám đến trước Từ Đường nói trước mặt ba con, anh trai của con sao?”
“Đây không phải là một chuyện?
Mẹ, mẹ không cảm thấy bây giờ mẹ đang làm sai sao? Mẹ không cảm thấy tất cả mọi chuyện mẹ làm với Hạ Lan hơi quá đáng sao?”
Hoắc Chấn Đình đột nhiên phát hiện mẹ mình trở nên càn quấy.
“Mẹ làm cái gì sai hả? Là con nhóc kia tâm tư bất chính, còn đến chỗ đó nói nó vì cứu mẹ mà mất đi đứa bé cái gì, lời nói dõi ác độc như vậy nó cũng nói ra được! Nếu không có Khinh Hồng, mẹ đã sớm chất rồi! Nhà họ Hoắc chúng ta phải biết cảm ơn, mẹ làm gì sai chứ? Ngược lại là con nhóc Hạ Lan kia, tâm thuật bất chính, mê hoặc bà cụ Diệp đến không còn phương hướng. Mẹ đúng là coi thường con nhóc này, lại có thủ đoạn đùa giỡn nhà họ Diệp trong lòng bàn tay, bây giờ lại ngỗ nghịch bất hiếu lợi dụng nhà họ Diệp để đối phó với nhà họ Hoắc chúng ta! Ngay sáng hôm nay, nó còn nói sẽ động thủ với Khinh Hồng, không ngờ nhanh như vậy đã động thủ với nhà họ Hoắc. Là cái thứ lòng lang dạ thú, con thế mà còn vì nó mà chỉ trích mẹ? Mẹ là mẹ của con! Mẹ sinh dưỡng con!”
Bà cụ Hoắc càng nói càng tức giận, mà Hoäc Chấn Đình thế nào cũng không nghe nổi nữa.
Tất cả mọi người nói Thẩm Hạ Lan cứu bà cụ Hoäc, nhưng mà bà ta không tin, chết sống tin tưởng Dư Khinh Hồng mới là ân nhân cứu mạng mình, sự cố chấp này cũng làm Hoắc Chấn Đình có chút bất đắc dĩ.
“Mẹ, con đã mua vé cho mẹ, khuya hôm nay sẽ đưa mẹ vê Để Đô, bên kia tự nhiên sẽ có người chăm sóc mẹ. Bên phía Hải Thành này mẹ đừng để ý nữa, sau này nhà họ Hoäc hưng thịnh suy bại đều là trách nhiệm của con, mẹ lớn tuổi rồi, vẫn nên đến Đế Đô nghỉ ngơi bảo dưỡng đi”
Hoắc Chấn Đình rất không muốn làm như vậy, nhưng anh ta không thể không làm vậy.
Tiếp tục để bà cụ Hoắc ở Hải Thành, còn không biết bà còn muốn chọc ra cái gì.
Lúc trước anh ta vẫn luôn do dự, nghĩ mẹ mình cả đời này đều không dễ dàng, tuổi già rôi, không muốn để bà xa xứ, nhưng bây giờ xem ra không tiễn đi không được.
Bà cụ Hoắc ngây cả người.
“Con muốn giam lỏng mẹ sao?
Cái đồ con bất hiếu!”
Bà cụ Hoäc tức giận muốn cầm đô bên cạnh ném Hoắc Chấn Đình, nhưng mà người hầu đã sớm dọn đẹp xong những thứ đó.
Hoắc Chấn Đình nhìn bà cụ Hoắc nổi trận lôi đình,lạnh lùng nói: “Không chỉ có thế, Dư Khinh Hồng phải ở lại Hải Thành. Những chuyện này đều là vì cô ta mà ra, đương nhiên cô ta cũng phải ra mặt giải quyết. Đã chịu danh phận cô chủ của nhà họ Hoắc, phải cống hiến cho nhà họ Hoắc. Mẹ yên tâm đi, con sẽ để má Lưu đi theo mẹ đến Đế Đô. Sẽ không để cho mẹ bị thiệt chút nào”
Sắc mặt Dư Khinh Hồng lập tức thay đổi.
“Chú nhỏ, tôi muốn đi theo bà nội, bà nội lớn tuổi rồi, người khác chăm sóc bà không tiện bằng tôi, huống hồ tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, không làm được gì, càng không thể ngang bằng với nhà họ Diệp, tôi vẫn là đi cùng với bà nội đi”
“Cô ở lại Hải Thành cho tôi! Nói không dễ nghe thì, cô cho dù có chết, cũng phải chết ở Hải Thành cho tôi!”
Lời này của Hoắc Chấn Đình trực tiếp làm sắc mặt Dư Khinh Hồng có chút trắng bệch.
“Chú nhỏ…
“Con làm gì? Mẹ cho con biết, nếu như con dám làm gì Khinh Hồng, mẹ không để yên cho con!”
Bà cụ Hoắc trực tiêp đối mặt với Hoắc Chấn Đình.
Lúc trước Hoắc Chấn Đình còn có thể cho bà cụ Hoắc mặt mũi, hôm nay anh ta đã hạ quyết tâm, bắt buộc phải tách bà cụ Hoắc và Dư Khinh Hồng ra, đương nhiên sẽ không để ý đến thái độ hiện tại của bà cụ Hoắc.
“Người đến, đưa cụ ra nhà gal”
Lời này của Hoắc Chấn Đình vừa dứt, lập tức có người từ bên ngoài vào, trực tiếp đi đến bên cạnh bà cụ Hoắc.
Bà cụ Hoắc tức đến toàn thân phát run: “Hoắc Chấn Đình, con phản rồi!”
“Mẹ, đắc tội”
Hoắc Chấn Đình vung tay lên, lập tức có người bước lên muốn đưa bà cụ Hoắc đi.
Dư Khinh Hồng vội vàng túm lấy quần áo của bà cụ Hoắc, thấp giọng nói: “Bà nội, giả vờ bất tỉnh. Chỉ cần bây giờ bà té xỉu, chú nhỏ cũng không dám tùy tiện đưa bà đi”
Giọng cô ta rất nhỏ, chỉ có một mình bà cụ Hoắc nghe được.
Bà cụ hơi ngừng một chút, sáu đó chớp hai mắt, cả người ngã thẳng về sau.
“Bà cụt”
“Mẹt”
Hoắc Chấn Đình bị cử động này của bà cụ làm sợ hãi.
“Nhanh gọi bác sĩ đến!”
Hoäc Chấn Đình ôm bà cụ Hoäc, đẩy xe lăn đưa bà cụ Hoắc vào phòng.
Thủ hạ có nhiều ít người do dự.
“Cậu Hoắc, vây bây giờ có đưa bà cụ đi hay không?”
Dư Khinh Hồng nghe thế, lập tức nói: “Chú nhỏ, bà nội gần đây tim không ổn định, bác sĩ cũng nói, bà nội không thể bị kích động. Hôm nay bà nội từ chỗ chị về đã lên cơn đau tim, không quá thoải mái, nếu như vây giờ cưỡng chế đưa bà nội đi, tội sợ trên người bà nội có chuyện gì, đến lúc đó chú nhỏ hối hận không kịp.”
Sắc mặt Hoắc Chấn Đình vô cùng khó coi.
Thân thể bà cụ Hoắc gần đây quả thật không ổn lắm, điểm này anh ta biết, nếu như mạnh mẽ đưa bà cụ Hoắc đi, mặc dù Hoắc Chấn Đình hạ quyết tâm, cũng không thoát khỏi có chút dao động.
“Chú nhỏ, nếu như nhất định phải đưa bà nội đi, không bằng đợi đến sáng mai, để bác sĩ xem xem bà nội thế nào rồi, chú cũng tự có tính toán trong lòng?”
Dư Khinh Hồng thấy Hoắc Chấn Đình thả lỏng rồi, vội vàng mở miệng lần nữa.
Cuối cùng Hoắc Chấn Đình vẫn là mềm lòng.
“Bác sĩ có đến không?”
“Bác sĩ vừa đi một lúc, bây giờ đang trên đường quay về, có lẽ một lúc nữa sẽ đến”
Người làm vội vàng nói.
Hoắc Chấn Đình không nói gì, Dư Khinh Hồng và những người khác thức thời lui ra ngoài.
Nhìn bà cụ hôn mê bất tỉnh, Hoắc Chấn Đình thở dài không thôi.
Những chuyện khác anh ta có thể mạnh mẽ vang dội, nhưng mà chống lại người mẹ, người thân còn sót lại duy nhất này, Hoắc Chấn Đình thật sự có chút do dự.
Bà cụ vẫn luôn giả vờ ngất đi, nghe thấy lời nói của Dư Khinh Hồng vừa rồi thì trong lòng cảm thấy Dư Khinh Hồng thông minh, nhưng mà vẫn có chút ý kiến với đứa con trai Hoắc Chấn Đình này.
Lúc bác sĩ đến, Hoắc Chấn Đình vội vàng nhường chỗ.
Bà cụ Hoắc cố ý làm cho hô hấp của mình không ổn định.
Chuyện giả vờ bệnh này, có người nói ra một ý kiến, đương nhiên bà cụ Hoắc sẽ mượn đường mà tiến.
Chân mày bác sĩ hơi nhíu lại, nhìn Hoắc Chấn Đình eó chút lo lăng.
“Sao vậy? Thân thể mẹ tôi không tốt sao?”
“Nhịp tim không đều, có chút tạp âm, cảm giác rất không ổn, cần phải quan sát cả đêm-xem”
Nghe bác sĩ nói như vậy, Hoắc Chấn Đình cũng không dám thật sự cưỡng chế đưa bà cụ Hoắc đi.
“Làm phiền bác sĩ”
“Bà cụ lớn tuổi, vốn tim đã không ổn lắm, vẫn là ít kích động chút sẽ thỏa đáng hơn”
Bác sĩ một lúc bị gọi về tận hai lần, đương nhiên-không thể không nhắc nhở.
Hoắc Chấn Đình gật nhẹ đầu.
Dư Khinh Hồng bưng mộtly nước ấm vào.
“Chú nhỏ, chú uống nước đi.
Khuya hôm nay tôi chăm sóc bà nội, có chuyện gì tôi sẽ gọi chú. Nhà họ Hoắc bây giờ đang thời buổi rối loạn, cũng không biết chị nghĩ thế nào, lại làm nhà họ Hoắc khó xử như thế. Hôm nay nhà học Hoặc đành phải trông cậy vào chú nhỏ cứu vớt. Tôi không có bản lĩnh gì, chăm sóc bà nội vẫn là có thể”
Nhưng lời này của Dư Khinh Hồng hợp tình hợp lý, nhưng lại làm cho Hoắc Chấn Đình nghe cảm thấy vô cùng chói tai.
“Mẹ của tôi vì sao lại như vậy, còn cần tôi nói sao? Cô tốt nhất là nên chăm sóc bà cụ cho tốt, còn không tôi cũng không tha cho cô!”
Nói xong, Hoắc Chấn Đình thở phì phò rời đi.
Anh ta vừa rời đi, bà cụ Hoắc lập tức mở mắt.
“Cái tên nhóc thối này, cũng không biết bị Thẩm Hạ Lan rót thứ thuốc mê gì, thế mà bảo vệ cô ta như vậy, còn đối với bà như thế! May là con ở bên cạnh bà nội, không thì bà nội cũng không biết nên làm cái gì”
Bà cụ Hoắc vội vàng cầm tay Dư Khinh Hồng.
Đáy mắt Dư Khinh Hồng xẹt qua một tia âm u, nhưng mà chỉ lóe lên, cô ta lại lập tức đổi thành nụ cười ngọt ngào nói: “Bà nội, bà yên tâm đi, con sẽ không để chú nhỏ đưa bà đi. Nơi này là nhà của bà!”
“Đúng vậy, con cũng biết đây là nhà của bà, là gốc của bà, tên nhóc thối kia lại cứ muốn đưa bà đi. Con nhỏ Thẩm Hạ Lan này đúng là có bản lĩnh, thế có có thể hoàn toàn đùa bốn những người này trong lòng bàn tay, nếu như không có con, nói không chừng bà cũng bị nó mê hoặc. Hôm nay cô ta làm ra chuyện này với nhà họ Hoắc, bà sẽ không bỏ qua!”
Bà cụ Hoắc bây giờ hoàn toàn xem Thẩm Hạ Lan thành kẻ địch.
Dư Khinh Hồng thấy vậy không khỏi cười cười, nhưng mà thu lại rất nhah.
“Bà nội, bà không thể cứ giả bệnh mãi, chú nhỏ không phải người ngu, hơn nữa bác sĩ cũng ở đây, chỉ cần bác sĩ kiểm tra cẩn thận, tuyệt đối sẽ phát hiện là giả, đến lúc đó chỉ sợ chú nhỏ vẫn sẽ cưỡng chết đưa bà đi.
Lời nói cả Dư Khinh Hồng làm bà cụ Hoắc khẽ nhíu mày.
“Con có biện pháp gì hay?”
Dư Khinh Hồng có chút do dự.
“Biện pháp đương nhiên là có, nhưng mà bà nội phải chịu chút nguy hiểm”
“Con bé này, có biện pháp gì con cứ nói, bà nội không sợ”
Bà cụ Hoắc nhìn thấy nào cũng thấy Dư Khinh Hồng thuận mắt, nếu như đây là cháu gái ruột của mình thì tốt.
Lại nghĩ đến Thẩm Hạ Lan, bà cụ Hoắc không khỏi thở dài một tiếng nói: “Con tốt với bà nội, bà nội đương nhiên biết, con yên tâm đi, cho dù nhà họ Hoắc thật sự bị nhà họ Diệp kéo xuống, bà nội cũng sẽ không để con chịu thiệt thòi. Nhà họ Hoắc ở Đế Đô vẫn còn danh vọng, đến lúc đó bà nội tìm cho con một gia đình tốt ở Đế Đô, cam đoan con sống vui vui vẻ vẻ”
Dư Khinh Hồn.ít nhiều có chút ngây ra, trong lòng lại càng xem thường.
Cô ta không cần những người khác đâu, cô ta chỉ cần Diệp Ân Tuấn và nhà họ Diệp!
Chỉ cần là Thẩm Hạ Lan có, cô ta đều muốn cướp. Huống hồ nếu nhà họ Hoắc thật sự xuống dốc rồi, cô ta không cảm thấy bà cụ Hoắc sẽ sắp xếp được một hôn nhân gì tốt: Nhưng mà trên mặt Dư Khinh Hồng vẫn có vẻ vô cùng thỏa mãn.
Cô ta cúi đầu, thấp giọng nói: “Con biết bà nội hiểu con nhất. Cho nên con cũng là toàn tâm toàn ý vì bà nội.”
“Con ngoan, không uổng bà nội thương con. Nói nhanh lên, con có biện pháp gì tốt?”
Thấy bà cụ Hoắc đang vô cùng hứng thú, Dư Khinh Hồng cười đưa nước ấm trong tay đến.
“Bà nội, đây là một thứ tốt, chỉ cần bà uống vào, con cam đoan chú nhỏ sẽ không đưa bà đi, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không đưa đi”