"Không phải chỉ là đón đứa bé thôi sao? Trị liệu tâm lý của Minh Triết vẫn chưa xong, chờ xong rồi sẽ cho nó trở về. Anh yên tâm, sẽ không muộn giờ ngày mai đi đến chỗ ông cụ Tiêu của mọi người đâu!”
Diệp Ân Tuấn lại ngây ra một lúc.
"Minh Triết đang làm trị liệu tâm lý sao?”
"Đúng vậy."
Tô Nam nhẹ gật đầu.
Diệp Ân Tuấn lập tức nhíu mày lại.
"Laptop của Minh Triết đâu?"
"Nó mang laptop đến làm gì! Anh sao vậy?”
Tô Nam thấy sắc mặt Diệp Ân Tuấn không được tốt, lúc này mới nhận ra điều gì đó, vội vàng hỏi.
Diệp Ân Tuấn hỏi căn phòng Diệp Minh Triết đang làm hỗ trợ tâm lý, lập tức nhấc chân đi tới.
Tô Nam kéo anh lại, thấp giọng nói: “Bây giờ tôi đang thôi miên cậu bé, lúc này tốt nhất anh đừng làm ồn, tránh xảy ra bất trắc. Anh cũng biết, đối với chấn thương tâm lý sau khi nổ súng thì cách bù đắp tâm lý tốt nhất chính là thôi miên dẫn dụ. Bây giờ là thời kỳ mấu chốt, ngày cuối cùng, anh cũng đừng…”
"Tôi biết rồi!”
Diệp Ân Tuấn ép buộc mình bình tĩnh lại.
Anh ở ngoài cửa sổ nhìn thấy Diệp Minh Triết nằm trên giường, nhắm mắt lại, rõ ràng là đã tiến vào trạng thái thôi miên, mà Tô Thanh đang ở bên cạnh cùng cậu bé, tay vẫn luôn nắm tay Diệp Minh Triết.
Tuổi hai đứa bé chênh lệch không nhiều, nhưng Tô Thanh chăm sóc Diệp Minh Triết rất chu đáo, thỉnh thoảng lại lau mồ hôi trên trán cho cậu bé.
Diệp Minh Triết nhíu chặt lông mày lại, rõ ràng cảm giác không phải quá tốt.
Từ khi Diệp Minh Triết làm tâm lý trị liệu, Diệp Ân Tuấn không hề chú ý đến đứa bé này, anh cho rằng tố chất tâm lý của Diệp Minh Triết rất tốt, huống chi đứa bé này còn có biểu hiện rất xuất sắc trong quân đội, lại là một thiên tài, hẳn là sẽ chịu được, nhưng đến giờ phút này anh mới nhận ra, suy cho cùng thì Diệp Minh Triết cũng chỉ là đứa bé bốn năm tuổi, sau khi trải qua sự kiện nổ súng giết người, cậu bé vẫn luôn kiên cường một mình kiên trì.
Cơn tức giận ngút trời vừa rồi bị dập tắt ngay lập tức, cảm giác áy náy và quan tâm đối với con trai dâng lên trong lòng anh.
"Tình huống này của thằng bé rất nghiêm trọng đúng không?”
Tô Nam nhẹ gật đầu nói: "Xem như thế đi, dù sao thì nó vẫn còn nhỏ, lúc trước mặc dù nói là nổ súng giết người là bất đắc dĩ, nhưng loại cảm giác này ngày càng rõ nét và sâu sắc, sau khi tôi thôi miên nó mới biết được, sau khi chuyện kia xảy ra, Diệp Minh Triết rất sợ bóng tối, vừa nhắm mắt lại sẽ nhìn thấy máu tươi, và dáng vẻ của người kia trước khi chết. Loại cảm giác này tôi cũng đã có, nhưng lúc ấy chúng ta bao nhiêu tuổi, nó mới bao nhiêu tuổi? Chuyện này nếu như xử lý không tốt, rất có thể khiến cho nó sinh ra những nhân cách khác.”
"Có nghĩa là gì?"
Diệp Ân Tuấn lo lắng.
"Cậu nói con trai tôi có khả năng sẽ bị tâm thần phân liệt?”
"Đừng khẩn trương như vậy có được không?"