“Tỉnh từ khi nào?”
Diệp Ân Tuấn cầm một chiếc gối để ở sau lưng của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan ngáp rồi nói: “Khi anh bước vào thì tỉnh rồi, vốn định chọc anh, không ngờ Minh Triết đi vào, rồi nghe thấy cuộc đối thoại của hai người. Chồng à, anh nói xem Minh Triết nếu như không làm tư vấn tâm lý thì có phải là rất không tốt không?”
“Phải, sẽ mang đến ám ảnh cả đời cho thằng bé. Anh từng nghĩ hậu quả khi lần đầu tiên thằng bé nổ súng, nhưng không nghĩ lại sớm như vậy. Bây giờ sự việc đã như vậy rồi, anh cảm thấy vẫn là đối mặt đi, Tô Nam sẽ trị khỏi cho thằng bé, em yên tâm đi.”
Diệp Ân Tuấn sợ Thẩm Hạ Lan khó chịu trong lòng, vội mở miệng nói.
Thảm Hạ Lan cũng biết chuyện này không khác mấy với những gì Diệp Ân Tuấn nói, cô chẳng qua vì là một người mẹ, cho nên mới lo lắng hơn.
“Có Tô Thanh ở đó, Minh Triết chắc sẽ tốt hơn một chút.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn gật đầu.
“Đúng rồi, Tô Thanh bây giờ cũng theo Tử Đồng học y, không biết học như thế nào rồi. Đứa trẻ này cũng là một người số khổ. Chị của con bé bây giờ không rõ tung tích, Lam Dũng còn nhờ em tìm giúp tung tích của Diệp Hồng.”
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến chuyện này thì cảm thấy có hơi thổn thức.
Vốn dĩ là hai người thân nhất trên thế giới, nhưng lại vì một vài nguyên nhân hiện nay lại chia xa ở hai nơi không thể gặp nhau. May mà Tô Thanh ở nhà họ Tô nhận được sự quan tâm, yêu thương dần dần tính cách cũng trở nên thoải mái hơn.
Diệp Ân Tuấn nghe thấy là Lam Dũng nhờ vả, thuận miệng nói một câu: “Lát anh kêu Phi đi điều tra, xem thử Diệp Hồng đi đâu. Cô bé là một đứa trẻ khác biệt, khi ở câu lạc bộ cũng có thể sống sót được, khi Diệp Tri Thu vây đánh nhà họ Lam đoán chắc đã chạy trước rồi.”
“Sẽ không đâu.”
Thẩm Hạ Lan bỗng nhíu chặt mày.
Cô rất không muốn tin Diệp Hồng là người như vậy.
Nhà họ Lam thu giữ cô bé, Lam Dũng đối với cô bé rất tốt, khi nhà họ Lam gặp phải nguy hiểm một mình cô bé chạy trốn, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thể chấp nhận được.
Diệp Ân Tuấn tự nhiên biết trong lòng Thẩm Hạ Lan bài xích là vì cái gì, anh cũng không có tranh luận, chỉ hờ hững nói: “Để sau xem thử kết quả.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan bởi vì chuyện này nên tâm trạng có hơi sa sút.
Diệp Ân Tuấn dạo này không nhìn nổi tâm trạng không tốt của vợ, vội nói: “Không vui rồi sao?”
“Vẫn ổn. Đúng rồi, anh đến quân khu như thế nào rồi? Vì chuyện gì?”
Thẩm Hạ Lan không nói chuyện An Nhiên gọi điện cho cô.
Diệp Ân Tuấn hờ hững nói: “Không có gì, mấy ngày này có thể phải chạy đến quân khu vài chuyện, làm thủ tục xuất ngũ chuyển chính.”
“Thật sự không ở lại quân khu sao?”
Thẩm Hạ Lan có hơi bất ngờ, có điều cô ít nhiều có thể đoán được quyết định của Diệp Ân Tuấn là vì cái gì.
“Ừm, nửa đời sau của anh sống vì em.”
Mũi của Thẩm Hạ Lan bỗng có hơi cay.
“Anh cả chắc chắn không nỡ để anh đi, em nghe nói quốc gia bồi dưỡng một người mới phải tiêu tốn rất nhiều sức người và sức của, anh rời khỏi như vậy em có phải là quá ích kỷ rồi không? Là em liên lụy anh.”
“Nói linh tinh cái gì.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp ôm Thẩm Hạ Lan vào lòng, thấp giọng nói: “Không có liên quan đến em, anh thừa nhận, trước khi chưa quen biết em, quân khu là nơi anh muốn ở nhất, nơi đó không có nghi kỵ lẫn nhau, không có âm mưu quỷ kế. Nhưng từ sau khi quen em thì anh cảm thấy trái tim của anh cũng không thể hoàn toàn vì quốc gia mà xuất chinh được nữa. Em biết làm một tướng quân điều kiêng kỵ nhất là gì không? Là sự vướng bận của nơi thân thương. Anh bây giờ có mối vướng bận về em thì anh đã không tính là một tướng quân thật sự rồi. Như thế mà dẫn các binh sĩ tiến vào chiến trường, khiến bọn họ vô duyên vô cớ bỏ mạng, còn không bằng anh bây giờ quay về gia đình, nhường lại vị trí này cho người có năng lực đảm nhiệm, đây mới là chuyện một lão binh nên làm.”