“Lúc nào sẽ đi tìm Phương Nghị?”
“Một lát nữa đi, để Dao Lạc chuẩn bị, với lại bây giờ sức khỏe của cậu cũng cần phải khôi phục, bao lâu chúng tôi cũng có thể chờ được, cũng không thiếu chút thời gian lúc này mà phải không?”
Ban đầu Hàn Hi Thần đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ Diệp Ân Tuấn lại bị trúng thuốc mê, cần mười mấy đến hai mươi phút mới khôi phục lại, đương nhiên anh ta sẽ nói như thế.
Diệp Ân Tuấn cũng không nói gì nữa.
Thẩm Hạ Lan nhớ đến bóng đen đó, cô không khỏi lo lắng: “Bóng đen ở bên đó là người của Phương Nghị hả?”
“Có lẽ là vậy, anh vẫn còn chưa bắt được.”
Đây cũng là chỗ mà Hàn Hi Thần đang phiền muộn.
Thủ đoạn đẫm máu của anh ta chỉ có thể khống chế một vài thế lực ở bên ngoài, về phần những người nằm ở phía trung tâm, trước mắt anh ta chưa tiếp xúc nhiều.
Thẩm Hạ Lan lại lo lắng: “Nếu như không bắt được, sao mọi người lại dám ở đây vậy? Nếu như mấy người đó lại đến uy hiếp Dao Lạc thì phải làm sao bây giờ? Bây giờ cô ấy yếu ớt như thế, căn bản không có sức chống chọi.”
Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan lo lắng cho Dao Lạc như thế, khóe môi của Hàn Hi Thần hơi cong lên.
“Yên tâm đi, anh không sợ bọn họ đến đây, chỉ sợ là bọn họ không đến.”
Nghe thấy Hàn Hi Thần nói như vậy, lại nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của anh ta, Thẩm Hạ Lan liền biết Hàn Hi Thần đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi.
Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan không còn lời nào để nói nữa.
Trong khoảng thời gian chờ đợi, Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay của Thẩm Hạ Lan, mặc dù là nhắm mắt nhưng mà trong lòng lại đang suy nghĩ.
Rốt cuộc là bóng đen lúc nãy muốn làm cái gì?
Muốn ra tay với anh và Thẩm Hạ Lan hả?
Hay là còn có mục đích khác?
Diệp Ân Tuấn nghĩ mãi mà không hiểu.
Mặc dù Thẩm Hạ Lan không suy nghĩ gì, nhưng mà nhìn thấy bộ dạng yếu ớt hiện tại của Diệp Ân Tuấn, trong lòng vẫn cảm thấy tồi tệ.
Nếu như lúc nãy mình không kéo Diệp Ân Tuấn qua đó, có phải là bây giờ sẽ không như thế này rồi không?
Dường như là Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan đang suy nghĩ cái gì, anh thấp giọng nói: “Chúng ta không thể dự đoán được sự gian xảo của Phương Nghị, đã nhiều năm như thế, ông ta có thể mạo danh thay thế thân phận của người khác mà không để cho người ta phát hiện, có thể thấy được thủ đoạn của ông ta không tầm thường, nếu như một lát nữa đi vào trong trận pháp gặp Phương Nghị, em đi theo phía sau anh, đừng có đi lên đằng trước, có biết chưa?”
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.
“Em biết rồi, anh vẫn nên điều dưỡng tốt sức khỏe của mình đi.”
Hàn Hi Thần gọi người mang một chén trà sâm lên cho Diệp Ân Tuấn uống.
“Đây là trà bổ khí, có thể để cậu tốt hơn một chút.”
Diệp Ân Tuấn cũng không khách khí, trực tiếp uống vào.
Nửa tiếng đồng hồ sau, thể lực của Diệp Ân Tuấn đã khôi phục, mà Dao Lạc cũng đã chuẩn bị xong, mặc dù nhiệt độ ở bên ngoài không thấp, nhưng mà Dao Lạc vẫn ăn mặc đầy đủ, Hàn Hi Thần thấy như vậy thì có chút buồn cười.
“Em bây giờ giống như là một con chim cánh cụt vậy đó.”
“Ghét bỏ em hả?”
Dao Lạc liếc nhìn Hàn Hi Thần, vô cùng hấp dẫn.
Có lẽ là bởi vì nút thắt đã được gỡ bỏ, hiện tại Dao Lạc đối với Hàn Hi Thần là phản ứng bình thường của một người phụ nữ đối diện với người mà mình thương, biểu cảm hờn dỗi ấy giống như móng tay mèo cào cào làm lòng Hàn Hi Thần thấy ngứa ngáy, khó chịu, lại chỉ có thể nhẫn nhịn.
Anh ta thật sự rất khó khăn.
Thẩm Hạ Lan gật đầu, cười nói với Dao Lạc: “Vất vả cho cô rồi.”
“Không vất vả đâu, nếu như không có cô, tôi cũng không biết bây giờ mình hối hận như thế nào.”
Lần đầu tiên Dao Lạc nở một nụ cười từ tận đáy lòng.
Nhìn nụ cười của cô ta, Thẩm Hạ Lan phát hiện thật ra Dao Lạc rất xinh đẹp, nhất là lúc cười lên lại càng đẹp hơn.
Diệp Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan, Dao Lạc thì được Hàn Hi Thần ôm công chúa đi ra ngoài.
Ở bên ngoài đã có xe đậu sẵn.
Sau khi bốn người lên xe, Diệp Ân Tuấn lái xe, Thẩm Hạ Lan ngồi trên ghế lái phụ, Hàn Hi Thần thì ôm Dao Lạc ngồi ở hàng ghế đằng sau xe, liền chạy ra ngoài.
Dưới sự dẫn dắt của Dao Lạc, chiếc xe chạy thẳng đến hang động ở phía sau Bạch Thuỷ trại. Đến lúc này, Thẩm Hạ Lan mới hiểu ra là Dao Lạc nhốt Phương Nghị ở đây.