Được rồi.
Sống hay chết, là tính toán, là lợi dụng hay là trùng hợp, bà ta đều nhận.
Diệp Tranh không có ý kiến gì với câu trả lời của Trương Linh, sau khi cúp điện thoại thì đi tới trước mặt Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan đang nắm tay của Diệp Ân Tuấn xoa xoa, cô nghĩ là làm như thế này, anh có thể ấm lên một chút, nhưng mà nhiệt độ toàn thân của Diệp Ân Tuấn lại giống như bị đóng băng, cho dù có làm như thế nào cũng không có cách nào làm cho anh ấm áp.
“Mẹ ơi, bà ấy đã đồng ý rồi, một lát nữa sẽ đến đây, để con đi ra ngoài chờ.”
Hốc mắt của Diệp Tranh bị nước mắt làm chua xót.
Cậu bé không thể nhìn cảnh tượng như thế, sẽ làm cho cậu bé không tự chủ được mà nhớ tới ba của mình.
Người giả mạo Diệp Nam Phương.
Cậu bé đối với anh ta cũng có một chút tình cảm chân thật, đặc biệt là lúc cuối cùng khi chết.
Trái tim của Diệp Tranh vô cùng loạn nhịp.
Cậu bé không thể để cho người nhà của mình tiếp tục xảy ra chuyện, tuyệt đối không thể! Cho dù là vì bảo vệ người nhà mà làm ra chuyện gì đó, cậu bé đều không để ý.
Không phải là cậu bé không nghe ra sự phẫn nộ và khó chịu của Trương Linh, cũng không phải là hoàn toàn không quan tâm tâm trạng của Trương Linh, nhưng mà cậu bé không hề để ý tới.
Nói là uy hiếp cũng được, nói cái gì cũng được, cậu bé chỉ hi vọng người trong nhà mình không thể tiếp tục thiếu đi.
Diệp Tranh không đợi Thẩm Hạ Lan trả lời, sau khi nói xong thì liền đứng dậy đi ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan nhìn bóng lưng của Diệp Tranh, không biết nên nói đứa bé này như thế nào, cứ luôn cảm thấy đứa nhỏ này gom hết tất cả các trách nhiệm không thuộc về mình lên trên người.
Cô sợ Diệp Tranh như thế này quá cực khổ, nhưng mà bây giờ cô lại không biết mình có thể nói cái gì mới tốt hơn một chút.
Diệp Tranh rời khỏi căn phòng, bên trong chỉ còn lại có hai người là Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan.
Cô xoa xoa tay của Diệp Ân Tuấn, mắt đã không còn vẻ hốt hoảng như ban đầu, mà có nhiều hơn một tia bình tĩnh.
Mặc kệ con đường phía trước như thế nào, dù là chông gai khó khăn cũng được, dẫm lên hài cốt mà tiến lên cũng được, cô đều sẽ đi theo anh, không oán không hận.
Thẩm Hạ Lan lại chỉnh nhiệt độ ở trong phòng cao hơn.
Hơi nóng phả thẳng vào trong mặt của cô, làm cho cô đổ mồ hôi cả người, nhưng mà Thẩm Hạ Lan nhìn thấy nhiệt độ cơ thể của Diệp Ân Tuấn vẫn còn chưa dịu xuống, cô không khỏi đau lòng.
Trương Linh đến rất nhanh, không biết là đang ở gần đây hay là đi con đường tắt nào, bà ta không quan tâm, cũng không muốn nghĩ những thứ này.