Bây giờ tạm thời không thể khai thác mạch khoáng, suy xét đến tình trạng sức khỏe của Dao Lạc, đương nhiên phải tìm một nơi tốt hơn để Dao Lạc dưỡng bệnh, có Hàn Hi Thần ở cùng cô ta, Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn ra khỏi hang động trở về làng Trương Gia Trại.
Vừa vào phòng, Thẩm Hạ Lan nôn nóng hỏi: “Trương Linh ở đâu?”
“Bà ta không hề đi đâu xa mà vẫn luôn ở gần đây.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan khẽ cau mày.
“Rốt cuộc là sao?”
Diệp Ân Tuấn thở dài nói: “Trong lòng Trương Linh vẫn còn có Trương Gia Trại và Tranh Tranh nên bà ta không rời đi, bà ta tìm anh nói cho anh biết tất cả mọi chuyện.”
“Tất cả? Bà ta nói lý do tại sao bà ta phản bội Trương Gia Trại sao?”
“Đúng.”
Diệp Ân Tuấn gật đầu, nói: “Quốc chủ nước T đã giữ lại tro cốt của con trai bà ta và bắt bà ta phải làm theo mệnh lệnh.”
Chỉ với một câu đã khiến Thẩm Hạ Lan há hốc miệng.
“Tro cốt? Ngay cả tro cốt của thằng bé mà quốc chủ cũng không tha sao? Con trai bà ta không phải đã chôn rồi sao? Chẳng lẽ là bị...”
“Đúng vậy, đã bị đào lên.”
Giọng điệu Diệp Ân Tuấn có chút tức giận.
Người ta nói rằng người chết là hết, nhưng hành động bây giờ của Quốc chủ nước T quả thật quá mức kinh tởm.
Đứa bé đã chết nhiều năm nhưng lại không để nó yên nghỉ, đây là mối thù hận gì vậy chứ?
Thẩm Hạ Lan bỗng hiểu được cảm xúc của Trương Linh.
Điều bà quan tâm nhất là con trai mình, nhưng con trai đã chết, bà ta chỉ có thể gửi gắm tâm tư của mình vào Diệp Tranh, bây giờ Quốc chủ mất trí đến mức không tha cho người chết.
Trương Linh bị ông ta khống chế, bà ta nuốt không trôi cục tức này, nên tìm Diệp Ân Tuấn kể lại mọi chuyện cũng không phải là không thể.
Sau khi Thẩm Hạ Lan hiểu ra, cô thở dài nói: “Bà ta cũng là một người đáng thương, nhưng em vẫn không thể tha thứ cho việc bà ta đã hạ cổ anh.”
“Bà ta đã giải thích với anh rồi, bà ta nói bà ta hạ cổ anh là để cứu anh, em đừng để tâm đến Kim tuyến cổ kia nữa, bà ta đã chuẩn bị sẵn thuốc giải cho anh rồi. Bà ta làm vậy để Quốc chủ nước T trúng chiêu, để Quốc chủ nước T buông tha cho con trai bà ta mà thôi.”
Diệp Ân Tuấn không biết nguyên nhân hậu quả thì thôi, giờ đã biết, anh hận không thể xé xác Quốc chủ nước T thành trăm mảnh.
Nói thế nào thì Trương Linh cũng là người Trương Gia Trại, là một trong số ít người còn sót lại của Trương Gia Trại. Quốc chủ nước T đối xử với bà ta như vậy, đó là một sự sỉ nhục đối với Diệp Ân Tuấn anh.
Diệp Ân Tuấn nhất định sẽ báo thù.
Sau khi Thẩm Hạ Lan biết nguyên nhân, cô cũng không còn hận Trương Linh nữa.
Cô chợt nhớ tới vấn đề vừa rồi, vội vàng hỏi: “Trương Linh thật sự biết tung tích của chú hai sao?”
“Bà ta biết, em thử nghĩ xem, Quốc chủ nước T muốn dùng chú hai Hoắc để khống chế Tiêu Nguyệt, nhưng mà cho dù chú hai Hoắc có chết thì Tiêu Nguyệt vẫn còn một đứa con trai, không phải sao? Dùng con trai để uy hiếp mẹ, điều này hiệu quả hơn nhiều so với một người không thể ở bên nhau cả đời đúng không? Cho nên Quốc chủ nước T nói ông ta giữ lại mạng sống của chú hai Hoắc để khống chế Tiêu Nguyệt, chuyện này không hợp logic, trừ khi chú hai Hoắc có tác dụng khác.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ra.