“Nhưng mà bây giờ mạng sống của cậu Hàn đang treo trên vực thẳm, cũng cần sự trợ giúp của chúng ta mà?”
“Tôi nói là ngậm miệng lại!”
Rốt cuộc giọng nói của Dao Lạc đã không kiềm chế được mà trở nên bén nhọn, thậm chí cô ta còn nắm lấy cổ áo của đối phương, âm thanh run rẩy: “Anh cho rằng tôi không lo lắng hả? Anh cho rằng trong lòng của tôi dễ chịu lắm à? Tôi lo lắng cho an nguy của cậu Hàn hơn bất cứ ai, từ năm mười tám tuổi tôi đã bắt đầu đi theo anh ấy, tôi là người phụ nữ của anh ấy, tôi lại không biết bây giờ anh ấy đang chịu đựng phải hình phạt và đau khổ như thế nào à?
Nhưng mà tôi cũng biết cậu Hàn muốn làm cái gì, anh ấy muốn bảo vệ cho mạng sống của hai vợ chồng Diệp Ân Tuấn, đây chính là chuyện duy nhất mà anh ấy quan tâm ngoại trừ chuyện của cậu chủ Nam Phương. Anh ấy đã giao nhiệm vụ, cho dù tôi có chết đi nữa thì cũng phải hoàn thành, cho nên tôi không cho phép các người nói bất cứ điều gì không liên quan đến nhiệm vụ lần này, tôi sợ tôi sẽ không khống chế nổi mình, tôi sợ là mình sẽ không quan tâm mệnh lệnh của cậu Hàn mà quay về cứu anh ấy. Cho nên ngậm miệng lại đi, đi tìm người.”
Cô ta buông lỏng cổ áo của người đàn ông ra, đôi mắt lạnh lẽo đó mang theo nước mắt, lại bị cô ta kiên cường lau nó đi.
“Đây là một vùng núi sâu, xung quanh đều là những nơi mà người của trại đến đây săn bắt, chắc là có cạm bẫy bắt thú, chúng ta cẩn thận một chút, tìm cạm bẫy ở chỗ này, nói không chừng là có thể có thu hoạch. Nếu như tìm được cạm bẫy thì thả sợi dây thừng xuống dưới, nếu như bọn họ thật sự từng đến đây, bị rơi vào trong còn có thể có hi vọng sống sót mà ra ngoài.”
Nói xong, Dao Lạc bắt đầu phân phó người hành động.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn vẫn không lên tiếng.
Thẳng cho đến khi bọn người Dao Lạc rời khỏi chỗ này, Thẩm Hạ Lan mới thở phào một hơi, thấp giọng nói: “Anh cảm thấy những lời lúc nãy là bọn họ cố ý nói cho chúng ta nghe hả?”
“Có lẽ là vậy.”
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn có hơi trầm xuống, trong lòng không bình tĩnh.
Anh đã dự đoán được việc Hàn Hi Thần sẽ bị phạt, dù sao thì phá hỏng kế hoạch của Hàn Khiếu mà. Nhưng mà từ những lời nói trong miệng của đám người lúc nãy, có vẻ như là Hàn Hi Thần bị giam trong từ đường thì phải chịu đựng chuyện không hay.
Cửu tử nhất sinh à?
Cái từ này thật sự là hổ lang chi từ, làm cho người ta cảm thấy run sợ trong lòng.
Diệp Ân Tuấn có chút xoắn xuýt, nhưng mà anh biết mình không có cách nào xem như không nghe thấy lời nói này.
Thẩm Hạ Lan thông minh như thế nào, đương nhiên là cô biết Diệp Ân Tuấn đang suy nghĩ cái gì.
Đương nhiên là chú hai Hoắc vẫn quan trọng, nhưng mà muốn tìm được một người trong dãy núi lớn như thế này không phải là chuyện nhất thời có thể tìm được, nhưng mà Hàn Hi Thần không giống như thế.
Nếu như tìm được cái cô tên Dao Lạc hồi lúc nãy, để bọn họ dẫn anh đi tìm Hàn Hi Thần, chắc có lẽ là hi vọng cứu được anh ta rất lớn.
“Chúng ta có nên đi lên không đây, sau đó đi tìm Dao Lạc hỏi cho rõ ràng?”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thất thần trong nháy mắt, trong lòng đã rõ ràng.
“Em không sợ đây là cạm bẫy à?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn lạnh lẽo không có nhiệt độ, nhưng mà sắc mặt lại có hơi thả lỏng.