Tay của Thẩm Hạ Lan không có cầm chắc, điện thoại trực tiếp rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn rã, may mà chất lượng của chiếc điện thoại này rất tốt, vẫn còn đang đổ chuông.
Lưu Nghệ vội cúi người xuống nhặt điện thoại lên, sau đó đưa cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan liếc nhìn, là Tử gọi đến.
Cô hít sâu một hơi, sau đó ấn nghe máy.
“Tử, có chuyện gì sao?”
“Chị dâu, chị khi nào trở về thế? Em nghe mẹ con nói tối chị quay về ăn cơm, bây giờ có thời gian không?
Em muốn đi làm khám thai, Triệu Ninh bị mẹ em sai ra ngoài mua đồ rồi, em sợ đợi anh ấy về muộn bệnh viện cũng sắp tan làm rồi.”
Tử có hơi ngại ngùng nói.
Thẩm Hạ Lan hơi nhíu mày.
“Khám thai sao không đi vào buổi sáng?”
“Mẹ em quên nhắc em đó, vừa rồi mới nói với tôi. Hay là em để ngày mai đi.”
Tử cho rằng Thẩm Hạ Lan đang bận, vội nói.
Vu Linh là thật sự quên nhắc sao? Hay là cố ý vào lúc này mới nói với Tử?
Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng cô cảm thấy lúc này Vu Linh kêu Triệu Ninh ra ngoài, rõ ràng là muốn để cô đi cùng Tử.
Nếu người ta đã đào hố sẵn rồi, cô không nhảy vào có phải là rất không có thành ý hay không?”
Thẩm Hạ Lan cười lạnh một tiếng, nói: “Không có bận gì cả, chị lát nữa sẽ về, em sửa soạn đi. Chị thuận tiện gọi cho Tử Đồng, không được thì đến bệnh viện quân khu khám thai, không cần xếp hàng.”
“Cảm ơn chị dâu.”
Thời kỳ Tử mang thai khá vất vả, cũng không thích xếp hàng chờ đợi, nhưng đến bệnh viện trung tâm, tóm lại không thể tránh được.
Nếu như Thẩm Hạ Lan thật sự có thể đưa cô ta đến bệnh viện quân khu, dựa vào mối quan hệ của Thẩm Hạ Lan và viện trưởng Bạch Tử Đồng, thế nào cũng sẽ nhanh hơn.
Tử sau khi cúp máy, Thẩm Hạ Lan cất điện thoại đi.
Cô nhìn về phía Diệp Tri Thu rời đi.
Người đàn ông này ngoài có tình đối với Mạnh Vũ Kha ra, đối với Tử thật sự không có một chút quan tâm nào.
Cô nhấc chân rời khỏi nhà giam thứ hai.
Lưu Nghệ có chút ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Thẩm Hạ Lan cười rồi nói: “Cô có phải là muốn khuyên tôi đừng về nhà tổ nhà họ Diệp không?”
“Biết rõ là một âm mưu mà vẫn muốn quay về, có phải là có hơi ngốc không?”
Lời này của Lưu Nghệ nói ra không có chút khách sáo nào cả.
Thẩm Hạ Lan lại rất thích tính cách này của cô ta.
“Vu Linh chuẩn bị lâu như vậy, chúng ta cứ trốn tránh cũng không phải là cách, không bằng trực tiếp đối mặt, thấy chiêu đỡ chiêu đi.”
Thẩm Hạ Lan càng điềm nhiên, Lưu Nghệ càng lo lắng, có điều cũng không có nói gì nữa.
Hai người về đến nhà tổ nhà họ Diệp.
Khi Vu Linh nhìn thấy Lưu Nghệ đi theo đằng sau Thẩm Hạ Lan thì không khỏi sững người, hỏi: “Vị này là…”
“Vệ sĩ của cháu Lưu Nghệ.”
Thẩm Hạ Lan từ từ nói.
Vu Linh sững người, sau đó cười rồi nói: “Hạ Lan cháu bây giờ ra ngoài còn dẫn theo vệ sĩ sao?”
“Phải, dạo này người muốn hại cháu có quá nhiều, cháu phải bảo đảm an toàn tính mạng của cháu mới được, Ân Tuấn nhà chúng cháu bây giờ bị người khác hãm hại, còn đang ở trong cục cảnh sát đó, cháu nếu như lại xảy ra chuyện gì, không phải sẽ khiến chồng cháu sốt ruột đến phát điên hay sao? Dì nói đúng không? Dì Vu?”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười rạng rỡ nhìn Vu Linh, nhưng đôi mắt đó lại có chút sắc bén, nhất thời khiến Vu Linh có hơi không đỡ được.
“Chị dâu, chị đến rồi? Em đã sửa soạn xong rồi, chúng ta bây giờ đi sao?”
Vừa hay vào lúc này Tử đi ra.
“Ừ, đi thôi.”
Thẩm Hạ Lan liếc nhìn Vu Linh, hỏi: “Dì Vu, không đi cùng chúng cháu sao?”
“Hai chị em đi đi, dì không đi, ở nhà chuẩn bị đồ ăn ngon cho hai đứa. Có chuyện gì thì gọi cho dì bất cứ lúc nào.”