Cô lập tức ngã xuống đất, nghe thấy người đàn ông nói: "Tốt hơn hết mày nên cầu nguyện anh Thu sẽ không sao, nếu không, tao sẽ lột da, rút gân, rồi băm mày thành từng mảnh đút cho chó ăn!"
Nhan Du đột nhiên rùng mình.
Cô hoàn toàn tin vào những gì người đàn ông này nói, cô thực sự sợ hãi, nghĩ đến đây, cô đột nhiên bò dậy, chay như điên định đập đầu vào tường.
"Ngăn cô ta lại! Làm anh Thu bị thương thế này mà muốn chết như vậy à? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!"
Lập tức có rất nhiều người từ bên ngoài xông vào, bọn họ kéo Nhan Du lại đúng lúc cô sắp đập vào tường, có người còn gọi cho Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan vẫn đang chơi rất vui vẻ trên núi, khi nhận được tin Hạ Tử Thu bị đâm đang nguy kịch Diệp Ân Tuấn đơ cả người.
"Tử Thu bị đâm? Cậu chắc chứ?"
Không thể trách anh ngạc nhiên như vậy, bao nhiêu năm nay Hạ Tử Thu đánh đâu thắng đó, bị thương thì cũng có, nhưng mà bị thương do bị đâm thì chưa bao giờ.
Cậu ấy rất mạnh, người lạ đến gần cũng khó, càng huống chi là bị đâm.
Trong đầu anh chợt nghĩ đến Cung Tuyết Dương
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn trở nên lạnh lùng.
"Nhốt người đó lại trước. Không ai được phép thẩm vấn hoặc động vào cô ấy nếu không có lệnh của Hạ Tử Thu."
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến cấp dưới của anh rất ngạc nhiên.
"Đại ca, cô ta đã làm anh Thu bị thương, cô ta còn giết một anh em của chúng ta là Định. Sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta như vậy?"
"Tôi không nói là cho qua chuyện này, tôi chỉ nói khi nào Tử Thu tỉnh lại, chuyện này sẽ do cậu ấy tự mình xử lý. "
Diệp Ân Tuấn bất giác cau mày, không ngờ chỉ trong vài ngày mà có nhiều chuyện xảy ra như vậy.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy lông mày Diệp Ân Tuấn nhíu lại, tròng mắt hiện lên chút tàn nhẫn, thì nhanh chóng nắm lấy tay anh nói: "Hay chúng ta quay về xem thử một chút."
"Nhưng anh đã hứa với em sẽ đi du lịch chụp hình."
Diệp Ân Tuấn có hơi bực bội.
Thẩm Hạ Lan cười nói: "Đi du lịch chụp hình cũng không giới hạn thời gian mà, ngưng vài ngày cũng không sao, hơn nữa Hạ Tử Thu là anh em của anh, bây giờ sống chết còn chưa rõ. Trông anh bây giờ cũng không có tâm trạng chụp hình với em. Mấy ngày nay em vui lắm, các con cũng rất vui, nên là anh đừng trách bản thân, chúng ta vốn còn rất nhiều việc còn dang dở mà phải không? Những năm này, Hạ Tử Thu đã làm rất nhiều rất nhiều thứ cho anh, và bây giờ là lúc cậu ấy cần sự giúp đỡ của anh. "
Nghe vợ nói thế, Diệp Ân Tuấn gật gật đầu, xin lỗi: "Hạ Lan, nếu em được lựa chọn lại, nếu em biết rằng sau khi kết hôn với anh sẽ có nhiều khó khăn thế này, thì em còn thích anh không? Còn muốn gả cho anh không?"
Từ giọng điệu của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan cảm nhận được sự lo lắng và bất an.
Diệp Ân Tuấn là ai cơ chứ?
Luôn cao cao tại thượng, sinh ra đã ngậm thìa vàng, thế mà giờ đây chỉ vì một mối tình mà trở nên lo được lo mất.
Đây không phải là Diệp Ân Tuấn.
Anh ấy nên tự tin mới đúng.