Diệp Nghê Nghê cười rất rạng rỡ, giọng nói ngọt ngào đó khiến trái tim của Diệp Tranh mềm nhũn.
Cậu bé biết, cậu bé nên buông xuống rồi.
Mặc kệ ăn nhờ ở đậu hay là như nào cũng được, chỉ cần có Nghê Nghê ở đây, có Minh Triết ở đây, có mẹ ở đây, gia đình này mãi hoàn hảo.
Ánh mắt của Diệp Tranh có chút thay đổi.
“Ba và mẹ đâu? Có bị thương không? Anh qua đó xem thử.”
“Đừng đi, anh Tranh, mẹ bây giờ chắc đang nghỉ ngơi, không có bị thương. Có điều anh có thể giúp em đi khám cho một người khác không? Người đó hình như bị thương khá nặng.”
Diệp Nghê Nghê chui ra khỏi lòng Diệp Tranh.
Diệp Tranh hơi nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Ai?”
“Người của bác Trạm, trước đó bị ba hiểu lầm, đánh thành nửa sống nửa chết, hôm nay nếu không như không phải dì ấy dẫn người tới cứu chúng ta, đoán chắc chúng ta sẽ bị người ta xử rồi.”
Bộ dạng rất sợ hãi đó của Diệp Nghê Nghê lập tức khiến Diệp Tranh nói: “Được, anh bây giờ đi khám cho người đó.”
“Cảm ơn anh Tranh.”
Diệp Nghê Nghê dẫn Diệp Tranh, Diệp Tranh cầm hộp thuốc đi tới trước mặt Trần Oánh Oánh.
“Chị, em bảo anh của em tới xem vết thương cho chị, chị nhất định rất đau có phải không? Chị yên tâm đi, anh của em y thuật rất giỏi, bảo đảm sẽ không khiến chị đau.”
Diệp Nghê Nghê của lúc này giống như búp bê sứ, giọng nói trong trẻo, nhưng lại khiến Trần Oánh Oánh không tự chủ mà rùng mình.
Bà cô này lại muốn làm cái gì?
Diệp Nghê Nghê thấy Trần Oánh Oánh hoảng sợ nhìn mình, vội vàng cúi thấp đầu mang theo tiếng nức nở nói: “Chị, em biết ba em trước đó đã hiểu lầm chị, đánh chị, chị rất khó chịu, nhưng mà ba em thật sự không phải cố ý, chị nếu như ngay từ đầu nói là người của bác Trạm, ba em chắc chắn sẽ không nhận nhầm người.”
Cho nên là lỗi của cô ta sao?
Khóe miệng của Trần Oánh Oánh có hơi giật giật.
Diệp Tranh thấy Trần Oánh Oánh mãi không tỏ thái độ, ánh mắt không khỏi lạnh đi.
“Chị gái này, cơ thể của em gái tôi không tốt, nhưng vẫn kiêng kỵ chị vừa rồi đã cứu ba tôi và em ấy, sống chết kéo tôi tới xem vết thương cho chị. Tôi cảm thấy chị nên biết điểm dừng.”
“Hả?”
Trần Oánh Oánh có hơi buồn bực rồi.
Cô ta làm cái gì rồi?
“Tôi hình như chưa làm cái gì nha?”
“Chị không làm cái gì mới khiến em gái tôi đau lòng như vậy.”
Lời này của Diệp Tranh khiến Trần Oánh Oánh càng buồn bực hơn.
Giống như cô ta nói như nào cũng là sai.
Hai anh em này thật là một người nhà.
“Tôi...”
“Được rồi, vào phòng đi, tôi xem vết thương cho chị.”
Diệp Tranh nói xong thì kéo Diệp Nghê Nghê quay vào.
Diệp Nghê Nghê quay đầu lại, nhìn Trần Oánh Oánh rồi thè lưỡi, làm mặt quỷ, thật sự muốn khiến Trần Oánh Oánh tức chết.
Cái con bé này là ai phái tới thế?
Thật sự quá tâm cơ rồi.
Như này, Trần Oánh Oánh cô ta còn nợ Diệp Nghê Nghê một nhân tình rất lớn phải không?
Trần Oánh Oánh buồn bực, đột nhiên điện thoại rung lên, một tin nhắn khiến cô ta lập tức thay đổi sắc mặt.