Nhưng mà hôm nay dáng vẻ hốt hoảng của Thẩm Hạ Lan làm Diệp Minh Triết và Diệp Nghê Nghê không thể suy nghĩ gì.
“Chờ cái đã, chúng ta đi lên cũng không giúp được gì đâu.”
Diệp Minh Triết cầu nguyện ở trong lòng, nhưng mà cũng không dám buông tay của Diệp Nghê Nghê ra.
Diệp Nghê Nghê không vùng vẫy nữa, mắt hơi rũ xuống, không có ai nhìn thấy rõ cô bé đang suy nghĩ cái gì.
Thẩm Hạ Lan cầm chìa khóa dự bị đi vào trong phòng, nhanh chóng mở cửa phòng tắm ra, đã nhìn thấy Diệp Ân Tuấn té lăn ở trên đất, sắc mặt trắng bệch, thậm chí còn mang theo màu xanh hơi thở của cái chết.
“Ân Tuấn!"
Trái tim của Thẩm Hạ Lan bị níu chặt.
Cô nhanh chân bước lên ôm Diệp Ân Tuấn.
Nước của vòi hoa sen bắn tung toé ở trên người Diệp Ân Tuấn, người anh đã sớm ướt đẫm, nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại không có biểu hiện gì.
Dũng vội vàng tắt vòi hoa sen, nhìn bộ dạng hiện tại của Diệp Ân Tuấn, không khỏi lo lắng nói: “Có cần gọi điện thoại cho cậu Tô không, để cậu ấy đến đây xem một chút.”
Thẩm Hạ Lan đang muốn nói gì đó, thân thể nho nhỏ của Diệp Tranh đột nhiên chạy tới, cầm lấy cổ tay của Diệp Ân Tuấn bắt mạch cho anh.
Sắc mặt của Diệp Tranh trở nên vô cùng khó coi.
Thẩm Hạ Lan vẫn luôn quan sát Diệp Tranh, lúc này nhìn thấy cậu bé như vậy, không khỏi hốt hoảng.
“Sao rồi con?”
Diệp Tranh khiếp sợ không thôi, lại lắc đầu nói: "Có chuyện gì đâu, chắc là cơn đau thần kinh tái phát thôi, nhưng mà thuốc con cho ba đâu rồi?”
Lúc nói chuyện, Diệp Tranh tìm kiếm trong túi của Diệp Ân Tuấn, có làm như thế nào cũng không tìm thấy hộp thuốc, Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhớ tới mấy ngày nay không nhìn thấy Diệp Ân Tuấn uống thuốc, vốn dĩ cho là anh tranh thủ lúc cô đi ngủ thì anh uống, bây giờ nghe Diệp Tranh hỏi như vậy, cô mới cảm thấy không phải như thế.
Đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác tự trách và ảo não.
Tại sao cô lại không quan tâm tới cơn đau thần kinh của Diệp Ân Tuấn vậy chứ?
Cô cho là Diệp Ân Tuấn sẽ vì mình và bọn nhỏ mà kiên trì uống thuốc, ai ngờ tới sẽ không phải là như vậy.
Chỉ là hiện tại những suy nghĩ này sôi trào trong ngực cô một lúc rồi liền nhanh chóng đè ép nó xuống, dù sao thì bây giờ không phải là lúc nên suy nghĩ những chuyện này, cũng nên biết tại sao Diệp Ân Tuấn không uống thuốc, hơn nữa, hộp thuốc đó rơi ở đâu rồi?
“Gần đây không thấy ba con uống thuốc, mẹ cũng không có hỏi, còn tưởng là ba con uống rồi, con còn thuốc dự bị không?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Tranh với sự hi vọng đầy lòng.