Lưu Mai lại không trả lời anh ta, chỉ thấp giọng nói: “Con trai, mẹ sống không tốt như con nghĩ đâu, mẹ nhất định phải có được tuyến đường biển của nhà họ Hồ, nếu không thì thật sự là mẹ không thể sống yên ổn. Con rất yêu thương mẹ có đúng không, đã nhiều năm như thế, con đã từ bỏ quá nhiều vì mẹ, vậy bây giờ con lại giúp mẹ thêm một lần nữa đi. Con yên tâm, mẹ bảo đảm là Hồ Ngọc Duyên sẽ an toàn, đảm bảo sẽ trả lại cho con một người vợ hoàn thiện có được không?”
“Nếu như con nói không được?”
Nói xong, Tống Dật Hiên trực tiếp bước lên kéo lấy cổ tay của Lưu Mai.
“Mẹ, quay đầu là bờ, nếu như mẹ có thể tự thú, con trai nhất định sẽ nuôi mẹ lúc về già mà.”
Sắc mặt của Lưu Mai lập tức trở nên khó coi.
“Tự thú hả? Con đang nói chuyện cười đó à, Dật Hiên, trước kia vì Thẩm Hạ Lan mà con trở thành kẻ thù với mẹ, bây giờ lại vì Hồ Ngọc Duyên mà đối xử với mẹ như thế này, con phải biết người mang thai mười tháng sinh con ra là mẹ.”
Giọng nói của Lưu Mai có chút bén nhọn.
Bà ta lập tức ném cho Đạt một ánh mắt.
Đạt lập tức hiểu ý, anh ta đánh thẳng về phía Tống Dật Hiên.
Tống Dật Hiên không hề hoang mang, ánh mắt nhìn Lưu Mai mang theo một tia đau lòng, giống như là anh ta đã sớm đoán được Lưu Mai sẽ làm như vậy.
Thấy ánh mắt của con trai như thế, Lưu Mai không dám nhìn thẳng.
“Con đừng trách mẹ, mẹ cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi.”
Lưu Mai quay đầu đi, lại không nhìn thấy một chấm đỏ trực tiếp bắn vào huyệt thái dương của Đạt.
“Bụp" một tiếng, tiếng súng đã được kết nối với ống giảm thanh, Đạt ngã xuống ở một khoảng cách cách với Tống Dật Hiên chừng nửa mét.
Huyệt thái dương của anh ta có một lỗ thủng, dòng máu đỏ tươi bắn tung toé từ bên trong.
Lưu Mai tương đối nhạy cảm đối với âm thanh này.
Bà ta đột ngột quay đầu lại, cảm thấy cổ tay đau nhói một trận.
“Tống Dật Hiên, con làm gì vậy?”
Lưu Mai muốn hất tay của Tống Dật Hiên ra, nhưng mà Tống Dật Hiên lại nắm chặt cổ tay của bà ta, ống tiêm ở trong tay chậm rãi đâm vào trong thân thể của Lưu Mai.
“Con tiêm cho mẹ cái gì?”
Lưu Mai muốn phát điên lên rồi.
Có làm như thế nào bà ta cũng không nghĩ ra mình lại thất bại trong tay của con trai.
Cách đây không lâu, bà ta trở về gặp Tống Dật Hiên, mặc dù biết Tống Dật Hiên đứng ở bên phía Thẩm Hạ Lan, mặc dù Tống Dật Hiên gọi cảnh sát tới, nhưng mà vẫn cho bà ta có thời gian chạy trốn, cái này làm cho Lưu Mai cảm thấy con trai vẫn còn có tình cảm với mình, nhưng mà đồng thời cũng có chút phiền muộn, bởi vì đứa con trai này của mình quá nặng tình, cho nên không thể làm chuyện đại sự.
Cho nên bà ta không phải là không phòng bị Tống Dật Hiên, chẳng qua là cảm thấy Tống Dật Hiên sẽ không thật sự ra tay với mình mà thôi.
Tống Dật Hiên đẩy hết chất lỏng ở trong ống tiêm vào trong người, sau đó mới buông lỏng Lưu Mai ra.
Lưu Mai đánh một bạt tay lên trên mặt của Tống Dật Hiên, lực độ lớn đến nỗi làm mặt của Tống Dật Hiên lệch qua một bên, dấu bàn tay từ từ xuất hiện.