Rõ ràng, Thẩm Hạ Lan cũng nhận ra vấn đề này.
“Ân Tuấn, tụi nhỏ xuống xe có thể gặp nguy hiểm, chúng ta...”
“Không vội! Nghê Nghê và Minh Triết dị ứng với xoài, em quên rồi sao?”
Diệp Ân Tuấn nói ra lời này, Thẩm Hạ Lan bất giác sững người.
Vừa rồi chỉ mải lo lắng vấn đề an nguy của bọn trẻ, căn bản không nhìn rõ thứ đối phương đang bán là hoa quả gì, hiện nay được Diệp Ân Tuấn nhắc nhở như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức có hơi ngạc nhiên nhìn Diệp Ân Tuấn, hỏi: “Anh là nói Nghê Nghê cố ý sao?”
“Con bé rất gian manh. Trước tiên yên lặng quan sát động tĩnh. Anh cho người đi xung quanh phòng bị.”
Diệp Ân Tuấn khẽ mỉm cười, giữa mi tâm có chút tự hào.
Thẩm Hạ Lan ngược lại có hơi lo lắng.
“Đứa trẻ này cũng quá to gan rồi? Diệp Ân Tuấn, anh bớt ở sau chiều con bé đi, anh xem biết rõ có nguy hiểm còn muốn lao tới, nếu như chúng ta không ở bên cạnh...”
“Em nghĩ nhiều rồi, chúng ta không ở bên cạnh, Nghê Nghê sẽ không hành động như vậy. Ngoan, bình tĩnh một chút.”
Diệp Ân Tuấn xoa đầu của Thẩm Hạ Lan, giống như vuốt lông, khiến Thẩm Hạ Lan rất nghẹn lời.
Diệp Tranh sau khi xuống xe mới nghĩ tới một vấn đề.
“Nghê Nghê, em và Minh Triết không phải dị ứng với xoài sao? Em sao lại...”
“Mua cho mẹ, mẹ không phải thích ăn sao? Hoa quả ở đây ngon như vậy, cũng chín rồi, chắc sẽ ngon hơn xoài chúng ta mua ở Hải Thành nhỉ? Mẹ bởi vì bọn em dị ứng với xoài mà không dám ăn xoài.”
Lời này của Diệp Nghê Nghê khiến Diệp Tranh có hơi toát mồ hôi.
Cậu bé thật sự không chú ý Thẩm Hạ Lan đã rất lâu không ăn xoài rồi.
Quả nhiên Diệp Nghê Nghê tỉ mỉ.
“Vậy để anh chọn, kẻo em lát nữa lại dị ứng.”
Diệp Tranh xung phong nói.
“Được.”
Diệp Nghê Nghê ngược lại không có từ chối.
Hai người đi tới trước một sạp nhỏ, dáng vẻ đẹp trai khiến đối phương hơi sững người, sau đó mỉm cười chào hàng: “Bạn nhỏ, muốn ăn hoa quả sao? Người lớn nhà các cháu đâu?”
“Chú không nhìn thấy người lớn nhà chúng cháu ở trên xe đằng sau sao? Mua ít hoa quả mà thôi, còn muốn người lớn nhà chúng cháu xuống xe sao? Chú, chú có phải xem thường trẻ con tụi cháu không?”
Diệp Nghê Nghê chớp đôi mắt to, giọng nói ngọt ngào đáng yêu khiến người nghe rất thoải mái, cho dù là nói như vậy, vẫn khiến người khác không tức giận được.
“Sao lại vậy chứ? Hai đứa muốn mua cái gì?”
“Xoài, quả rất to ấy, cháu muốn ba quả. Đây là xoài quý phi sao?”
Diệp Nghê Nghê chỉ vào quả xoài hỏi rất nghiêm túc.
Đối phương hơi sững người, sau đó cười nói: “Đây không phải xoài quý phi, đây là xoài cát, có điều cũng rất ngon, cháu có thể thử, nếu như không thích chú có thể tặng free cho cháu.”