Diệp Tranh nhìn Lam Thần, có hơi không hiểu lời này của bà Phương là có ý gì?
Ba với mẹ lại hại chú Lam?
Làm sao có thể chứ?
Mặc dù cảm thấy rất nghi ngờ, nhưng mà Diệp Tranh vẫn vô thức lùi về phía sau hai bước, đồng thời nhìn Lam Thần bằng vẻ mặt cẩn thận phòng bị.
Lam Thần cảm thấy trái tim bỗng nhói lên.
“Dì ơi, dì đừng có cố tình gây sự nữa, đưa điện thoại cho cháu đi.”
Lam Thần duỗi tay ra với bà Phương.
“Không đưa! Ngày hôm nay cho dù điện thoại bị rơi hư cũng không đưa cho cậu, cậu muốn để cho thằng nhóc thối này gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn, cậu nằm mơ đi!”
Bà Phương nói xong thì cầm điện thoại rồi muốn đi ra ngoài, lại bị Lam Thần ngăn cản lại.
“Điện thoại!”
Giọng nói của anh ta lạnh hơn rất nhiều, thậm chí sắc mặt cũng khó coi.
Ngược lại là bà Phương bị bộ dạng này của anh ta làm cho giật nảy mình, nhưng mà chỉ có vài giây thì lập tức nổi giận.
“Cái thứ quái vật dơ bẩn này, cậu còn dám hét lên với tôi, cậu lớn gan rồi hả?”
Bà Phương nói xong thì lại muốn đánh Lam Thần theo thói quen.
Vốn dĩ cho rằng Lam Thần vẫn sẽ giống như thường ngày, mặc cho bà ta đánh đấm, không ngờ tới Lam Thần lại né tránh. Bà Phương đứng không vững, trực tiếp đụng vào vách tường ở bên cạnh, đồng thời cái eo già còn bị đụng vào.
“Ai da! Cái eo của tôi! Ông Phương, ông Phương đâu rồi, quái vật Lam Thần đánh tôi, ông có quản cậu ta không hả?”
Cho dù bà Phương đã như thế này mà vẫn không quên nói xấu Lam Thần.
Lam Thần nhìn cũng không thèm nhìn bà ta, trực tiếp lấy điện thoại di động trong tay, đồng thời lập tức gọi cho Thẩm Hạ Lan, sau đó giao điện thoại cho Diệp Tranh.
Diệp Tranh ngây ra một lúc, khi nghe thấy giọng nói của Thẩm Hạ Lan vang lên từ bên kia thì mới hoàn hồn lại.
“Lam Thần, có chuyện gì vậy?”
“Mẹ ơi, là con, con là Tranh.”
Diệp Tranh vội vàng nói.
Bà phương bị lam Thần giật điện thoại, bà ta ngây ra như phỗng, sau đó bắt đầu là một tràng than trời trách đất.
Lông mày Lam Thần nhíu chặt lại với nhau, trực tiếp khiêng bà ta từ dưới đất lên, sau đó đưa tới trước mặt giáo sư Phương.
Giáo sư Phương nhìn thấy bà Phương không biết giữ thể diện như thế, không khỏi tức muốn chết.
“Bà ồn ào đủ chưa hả, mặt mũi nhà họ Phương đều bị bà làm cho mất hết.”
“Nhà họ Phương? Ông còn không biết xấu hổ mà nhắc tới nhà họ Phương của các người với tôi nữa, nếu như không phải ông nói với tôi nhà họ Phương của các người giàu có như thế nào, tôi có thể gả cho ông à? Lúc trước người đứng xếp hàng cưới tôi nhiều như thế, tại sao tôi lại gả cho ông vậy chứ, kết quả thì sao? Cái tên hèn nhát này, ngay cả con gái của mình mà ông cũng không bảo vệ được, bây giờ còn kêu to gọi nhỏ với vợ mình, ông đáng là đàn ông không?”
Lửa giận của bà Phương lan tràn đến chỗ giáo sư Phương.
Hai người lại cãi nhau ỏm tỏi.