Nhưng giờ cô vẫn còn nhỏ, nên có những tình cảm cô không dám nói ra, sợ sẽ hù dọa Lam Dũng.
Cho dù giờ anh đối xử với cô như em gái cũng không sao, cô vẫn còn trẻ, nên cô có thể đợi.
Nghĩ đến đây, Diệp Hồng khẽ đáp: “Em không biết. Sau khi em tỉnh dậy đã ở trên một đảo hoang, bên trong có rất nhiều trẻ em y như em, ở đó tụi em có giáo quan sẽ huấn luyện tụi em. Giờ em rất giỏi võ đấy, chưa chắc anh đã có thể đánh thắng em.”
Diệp Hồng vô cùng kiêu ngạo nói, nhưng sắc mặt Lam Dũng lại hơi nghiêm nghị.
Đảo hoang, giáo quan, chẳng là tổ chức sát thủ?
“Lần này em ra ngoài là để chấp hành nhiệm vụ à?”
“Nhiệm vụ gì?”
Diệp Hồng hơi mơ màng lắc đầu: “Em không có nhiệm vụ gì cả, chỉ là giáo quan nói cho em biết anh đang gặp nguy hiểm, nên bảo em tới đây cứu anh thôi.”
“Sao giáo quan của em lại biết anh gặp nguy hiểm?”
Lam Dũng vô cùng ngạc nhiên, cũng cực kỳ sợ hãi, nói vậy là có người luôn theo dõi anh ư?
“Giáo quan của em tên gì?”
“Em không biết, tụi em có tổng cộng †ám giáo quan, mỗi người sẽ dạy những thứ khác nhau. Hơn nửa năm nay, em đã học được rất nhiều thứ, hơn nữa tụi em cũng được ăn rất nhiều đồ dinh dưỡng phong phú, anh xem em đã cao lên rồi này, giờ em đã gần được 1m7 rồi”
Diệp Hồng vô cùng mãn nguyện về chiều cao của mình.
Giờ chiều cao của cô vừa khéo xứng đôi khi đứng chung với Lam Dũng.
Lam Dũng thấy cô vui vẻ như vậy, thì thật lòng không muốn giội gáo nước lạnh, có những chuyện vẫn nên đợi anh đi điều tra trước đã rồi hãng nói.
“Nếu giờ em đã tìm thấy anh rồi, thì đừng rời xa anh nữa. Đúng lúc giờ anh cũng đi lại bất tiện, nên em hãy ở lại bên cạnh anh đi, còn giáo quan và tổ chức gì đó mà em nói, cứ bảo bọn họ có chuyện thì tới tìm anh.”
Thật ra chân của Lam Dũng đã khỏi rồi, nhưng không thể đứng quá lâu, để tránh †ai mắt của người khác, anh đã dứt khoát làm người tàn tật tiếp, ai ngờ giờ lại biến thành cái cớ để giữ Diệp Hồng ở lại.
Giờ Diệp Hồng mới chú ý đến chân của Lam Dũng.
“Chân anh bị gì thế?”
“Chân anh bị gấy rồi, xương vỡ vụn, e rằng phải ngồi xe lăn cả đời”
Giọng nói của Lam Dũng hơi khổ sở.
Tim Diệp Hồng bỗng thắt lại.
Giờ cô mới nhận ra từ lúc Lam Dũng tỉnh lại, vẫn luôn nằm im, cho nên chân anh bị gãy thật rồi?
“Sao lại thế này? Là ai làm? Để em đi giết người đó.”
“Con gái con nứa, đừng có hễ tý là chém chém giết giết. Anh đã thế này rồi, có lẽ nửa đời sau sẽ không cưới được vợ, nếu em cũng bỏ mặc anh, vậy thì sau này anh sẽ đi tìm một viện dưỡng lão rồi sống ở đó đến cuối đời.”
Lam Dũng cố ý nói mình rất thảm thương.
Nhưng Diệp Hồng lại hừ lạnh: “Anh đừng có mà nói thế, cách đây không lâu còn có một công chúa định thô bạo cưỡng hiếp anh, nếu không có em xuất hiện, nói không chừng giờ anh đã động phòng hoa chúc với người ta rồi, sau này sẽ thành phò mã gia của người ta, tiền tài quyên lực người đẹp đều có hết, coi như anh đã chiến thắng cuộc đời rồi”